9. Tôi giả vờ như không nghe thấy và tiếp tục trò chuyện với Giang Biệt Trần.
“Đã lâu không gặp, cậu vẫn…”
Khi điều đó, tôi vào chiếc áo màu đỏ thêu chỉ vàng mà ấy đang mặc và ngập ngừng hỏi.
"Cậu đang... cosplay à?"
Nghe , ấy sửng sốt một lúc rồi nhẹ với tôi.
Trong mắt có ánh sáng phản chiếu, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong lên thành một vòng cung quyến rũ.
Tôi sửng sốt lại cảm thấy nụ đó rất cay đắng, vào cũng thấy khó chịu.
Gió mờ tầm mắt tôi.
Tôi người đàn ông điềm tĩnh và hiền lành trước mặt, thật khó để liên tưởng ta với chàng trai hào hoa mấy năm trước.
"Tôi đã là một nhà sư.”
Giang Biệt Trần với giọng ấm áp, những lời đó bị gió thổi vào tai tôi, khiến toàn thân tôi trở nên bối rối.
"Cái gì?! Tại sao bố mẹ cậu lại đồng ý..."
Nói đến đây, tôi chợt nhớ đến bố mẹ ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn khi ấy chuẩn bị tốt nghiệp vào năm cuối cấp, tôi che miệng lại.
"Thật xin lỗi.”
Tôi cúi đầu xin lỗi.
Không ngờ, vô thức giơ tay lên, uốn cong ngón trỏ búng vào chóp mũi tôi.
Đó là điều ấy thích với tôi khi tôi còn học đại học.
Những ngón tay của ấy di chuyển ngày càng cao hơn dừng lại khi chúng sắp chạm vào chóp mũi tôi.
Tôi hoảng sợ ngước lên , chỉ thấy trong mắt là nỗi buồn vô tận.
"Khương Hảo, cậu đã thấy lá thư tôi viết cho cậu vào ngày tốt nghiệp..."
Giang Biệt Trần chưa kịp xong, một lực kéo cực lớn đột nhiên kéo tôi về phía sau.
Cố Thời đã tức giận đứng trước mặt tôi, cắt đứt khoảng cách giữa tôi và Giang Biệt Trần.
"Giang Biệt Trần, mày lại muốn giở trò gì?”
Cố Thời hạ giọng, từng bước bước về phía Giang Biệt Trần, cả người hắn căng cứng như một con chó xù lông chuẩn bị cắn người. Còn Giang Biệt Trần thì lặng lẽ đứng tại chỗ, lạnh lùng chằm chằm Cố Thời đang nhảy dựng lên, rũ mắt, nhếch môi khinh thường.
"Cố Thời, câu này là tôi hỏi mới đúng chứ.”
"Anh thừa biết những gì đã khi còn đi học mà, và cả bức thư đó…”
Bọn họ đang gì thế?
Thư gì?
Chuyện gì đã xảy ra khi chúng tôi học chung vào năm cấp ba?
Trong đầu tràn ngập thắc mắc, tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi sự kiềm chế của Cố Thời, rồi bước đến chỗ hai người họ.
“Chuyện quái gì đã xảy ra trong năm học cấp 3 của tôi ?”
Cố Thời liếc Giang Biệt Trần với ánh mắt cảnh cáo, sau đó hắn hoảng sợ ấn vào vai tôi như thể đang muốn che đậy điều gì đó.
"Khương Hảo, đừng lại gần hắn, hắn rất nguy hiểm, đi theo tôi, tôi sẽ bảo vệ em.”
Tôi hất tay hắn ta ra, nhếch khóe miệng giễu cợt rồi chỉ vào Giang Thanh đang ở dưới cầu thang, vẻ mặt sốt ruột vì bị phớt lờ.
"Cố Thời, rõ đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa, hôn thê của ở dưới kia. Boả vệ tôi? Đừng nữa! Thà rằng rằng chỉ hận không thể dùng xe tông ch*t tôi, còn đáng tin hơn là bảo vệ tôi đó.”
Nhìn thấy tôi muốn rời đi, Cố Thời có chút lo lắng, vô thức nắm lấy vai tôi, gầm lên.
"Sao tôi có thể với em ? Em có nhớ hồi cấp 3 hắn muốn gì em không?!"
Tâm trí tôi ngày càng hỗn loạn, tâm trạng hung bạo của Cố Thời lây nhiễm vào tôi, khiến tôi cáu kỉnh không thể giải thích .
Nhưng giây tiếp theo, Giang Biệt Trần nhẹ nhàng kiên quyết kéo tay Cố Thời ra khỏi vai tôi.
Tôi cảm thấy ống tay áo bên phải của mình chìm xuống và có một cảm giác ấm áp xuyên qua áo khoác.
Cúi đầu, Giang Biệt Trần nhẹ nhàng nắm lấy tay áo tôi để tránh tiếp .
Sau đó, ấy quay lại và với Cố Thời từng chữ một với vẻ mặt lạnh lùng. Được bảo vệ như , tôi cảm thấy có hơi mất tự nhiên.
“Vào học kỳ thứ hai của năm thứ hai, ngày tôi chuẩn bị tỏ với Khương Hảo, tôi thấy say rượu với bè, muốn đưa ấy sang phòng người khác. Chúng ta đã đánh nhau, thua. Nhưng khi Khương Hảo vội vàng đến, lại đổ hết tội lỗi lên người tôi, và lập tức tỏ với ấy. Lúc đó ấy không hiểu chuyện, lại vì có giao nhiều năm với , bị bè trêu chọc vài câu đã đồng ý bên và từ đó tránh mặt tôi.”
“Khương Hảo chặn toàn bộ thông tin liên lạc của tôi, không bao giờ chuyện với tôi nữa, cho dù tôi chỉ muốn với ấy rằng là đồ cặn bã."
Khi , vẻ mặt của Giang Biệt Trần trở nên lạnh lùng hơn, trong con ngươi màu nâu nhạt hiện lên vẻ căm thù xuyên thấu.
“Hỏi tôi định giở trò gì? Cố Thời, không phải đã dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp đi Khương Hảo sao?”
Sau đó, Giang Biệt Trần hơi quay đầu về phía Giang Thanh, người đang tỏ ra không vui ở cuối cầu thang.
“Xem ra vẫn là một tên khốn không biết trân trọng thứ gì khi đã có . Chậc, đồ cặn bã!”
Cố Thời cau mày Giang Biệt Trần, sau đó vô thức gãi mũi.
Nhìn thoáng qua tôi có thể biết đó là hành hắn thường khi cảm thấy tội lỗi.
Tôi nheo mắt lại, cảm thấy có gì đó trong đầu như sụp đổ.
Lúc đầu tôi chỉ cảm thấy Cố Thời ghét tôi vì đã gián tiếp gi*t Giang Thanh, hoá ra là trước đó hắn không hề tôi.
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, Cố Thời chỉ là một tên cặn bã giỏi ngụy trang.
Đôi mắt tưởng chừng như chân thành mà hắn tôi khi tôi tỏ , thực ra lại chứa đầy tinh thần cạnh tranh và những âm mưu thâm độc.
Hắn muốn gì?
Chính sự tự cho mình là đúng đã bộc phát trong lòng hắn khi thấy Giang Biệt Trần - nam thần tượng của toàn trường, dù hắn đã cố gắng rất nhiều vẫn không thể đuổi kịp, hắn nảy sinh lòng ghen ghét đố kị.
Mà tôi chỉ là một công cụ để hắn lợi dụng và đạt khoái cảm vặn vẹo đó.
Trong lòng tôi dâng lên sự tức giận và hận thù, tôi Cố Thời, người giả vờ không quan tâm mà vẫn tiếp tục phòng thủ.
"Khương Hảo, tin hay không thì tùy, dù sao tôi cũng chưa từng như lời hắn ..."
Chát.
Tôi dùng hết sức mình tát vào mặt hắn một cái thật mạnh.
"Anh cho rằng tất cả mọi người trên thế giới ngoại trừ đều bị thiểu năng trí tuệ?"
Cố Thời che nửa khuôn mặt đỏ bừng và sưng tấy, đôi mắt trống rỗng trong giây lát, sau đó tràn ngập hung ác.
"Khương Hảo, bị thiểu năng mới tin lời hắn !”
Tôi khẩy, nhớ lại hôm đó hắn đã ị ra giường, tôi thấy buồn .
Tôi từ từ tiến lại gần hắn, trong mắt là sự khiêu khích trắng trợn.
"Cố Thời, đừng như , tôi sẽ không ị ra giường đâu.”
Tôi rõ ràng từng chữ, từng chữ.
"Biết ai mới là người thiểu năng trí tuệ?"
Tôi thấy rõ khuôn mặt của Cố Thời ngày càng đen hơn.
Nói xong, tôi phớt lờ Cố Thời, người đang hoàn toàn mất cảnh giác, cẩn thận đưa tay kéo ống tay áo rộng của Giang Biệt Trần.
"Đi nào."
Đôi mắt của Giang Biệt Trần dừng lại trên bàn tay tôi nắm lấy tay áo ấy, và đôi má ấy, vốn đã hồng lại nhanh chóng đỏ lên. Trong mắt ấy hiện lên dấu vết của sự đấu tranh đau đớn.
….
Một lúc sau, Giang Biệt Trần nhẹ nhàng vuốt tay tôi xuống và chỉnh lại cổ áo cho tôi.
Anh hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh.
"Khương Hảo, cậu còn muốn khiêu vũ sao?”
Tôi gật đầu nhẹ.
"Chắn chắc!”
Nghe , Giang Biệt Trần nhẹ nhàng mỉm , lông mày sáng lên vui mừng. Anh ấy giơ tay chỉ vào một ngôi chùa và một cách nồng nhiệt.
“Hãy thử đi cầu điềm lành.”
Tôi vô thức bước hai bước theo hướng chỉ, rồi ngơ ngác quay lại.
"Cậu không đi cùng tôi à?"
Giang Biệt đứng ở giao điểm ánh sáng và bóng tối, xắn tay áo lên và lặng lẽ tôi.
Tôi mơ hồ cảm thấy trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của có sương mù.
Anh lại mỉm .
Cảm giác bất lực, nhẹ nhõm và đau đớn.
"KHÔNG."
“Nhưng tôi sẽ dành cả đời để cầu nguyện cho cậu.”
11. Sau khi trở về, tôi phát hiện mình lên hot search.
#: Ngôi sao mới nổi trong giới vật lý – Cố Thời bị lừa
#: Bạn nhiều năm ở bên Cố Thời đã bỏ rơi khi ấy gặp tai nạn, lấy oán báo ơn.
Cư dân mạng nhanh chóng tràn ngập phần bình luận với những lời chửi bới.
[Ch*t tiệt, chàng đẹp trai này vừa đẹp trai vừa tài giỏi, sao có thể bị đá ? 】
[Người ta rằng Cố Thời đã chịu rất nhiều đã kích từ này, thậm chí một tháng trước ấy còn liều mạng cứu ấy, mà không ngờ ấy bỏ rơi vì một số di chứng sau ca phẫu thuật.]
[Lúc đó tôi đang ở bệnh viện và thấy người phụ nữ này đang định đánh mẹ của Cố Thời. 】
[Chúa ơi, ta khiến tôi buồn nôn. 】
[Người ta rằng nếu hiện tại của ấy không xuất hiện, thì chúng ta đã mất đi một nhà vật lý xuất sắc. 】
Số điện thoại di và tài khoản mạng xã hội của tôi nhanh chóng bị hack.
Những tin nhắn xấu xa và lăng mạ lần lượt xuất hiện.
[Bố mẹ đã nuôi dạy ra một súc sinh vô liêm sỉ như à?]
[Sao người bị tai nạn xe cộ không phải là ? 】
…
Tôi đang ngồi trong xe trên đường tới một hội nghị học thuật và run lên vì giận dữ.
Với cụm từ tìm kiếm hấp dẫn này và thời gian nó đăng, thì chắc chắn có người đã mua hot search.
Các chuyên gia và học giả trong các lĩnh vực khác nhau sẽ tham dự hội nghị nghệ thuật tổ chức hôm nay.
Một công thức vật lý mới do Cố Thời nghĩ ra cách đây 2 năm đã trao giải tại hội nghị này, và chắc chắn hắn sẽ tham gia.
Sở dĩ tôi đến là vì thầy Đường Anh, một bậc thầy nổi tiếng trong ngành khiêu vũ, cũng sẽ đến đó, và tôi muốn quen với thầy.
Cố Thời biết tôi sẽ tới, để trả thù cho cái tát lần trước trong chùa, hắn ta cố mua hot search.
Tôi ngồi trong xe và hít một hơi thật sâu.
Khương Hảo, bình tĩnh, thủ đoạn hèn hạ này không thể đánh bại mình !
Bạn thấy sao?