Không Việc Gì Thì [...] – Chương 8

Khi gặp những bệnh nhân khó tính, ta sẽ với người ta rằng tôi là người tính tốt và chuyên nghiệp nhất, kết quả là hàng ngày tôi phải đối mặt với đủ loại cầu vô lý của bệnh nhân, nếu không hài lòng sẽ bị khiếu nại.

Tuy nhiên, những chiêu trò nhỏ nhặt này chẳng là gì trong mắt tôi cả.

Không phải chỉ là đi bộ nhiều hơn và nhiều hơn sao? Người khác không phải mắt mù, sau khi xảy ra chuyện tương tự vài lần, mọi người đều biết rằng ta đang cổ tinh nhắm vào tôi.

ông có ta đang cố

đăng tải tại

Huống chi, tôi cố ý .

Chỉ khi ta cảm thấy mục đích của mình đã đạt , ta mới thả lỏng cảnh giác. Lúc này, chỉ cần tôi hơi khiêu khích ta một chút, ta sẽ nhiều chuyện thiếu suy nghĩ hơn với tôi.

Tiểu Kiều không nhịn nữa đúng lên thay tôi:

"Trần Miêu Miêu, mỗi ngày như thú vị lắm sao? Làm trò trước mặt bác sĩ Cổ và những người đàn ông khác, mở miệng ra là chị Chu, chờ bọn họ đi rồi, liền đổi cách khác ức hiếp ấy"

Nghe , Trần Miêu Miêu bất bình cãi lại: "Tôi chỉ bất cẩn thôi, tại sao các người lại có ác cảm với tôi nhiều như ?"

"Chị Chu, chị thực sự là loại người như họ, cũng nghĩ em như sao?"

Tôi lạnh một tiếng: "Trần Miêu Miêu, đừng giả vờ nữa, mùi trà trên người còn không lấn át mùi hôi nách của , còn ở đây giả vờ ngày thơ tuyệt

Quả nhiên, tôi vừa xong, trong mắt ta đã không giấu sự oán hận

Tôi đã gửi đoạn ghi âm ngày đó ta nhân lúc tôi đi vệ sinh quyền rũ Cổ Thành vào nhóm việc, chẳng bao lâu, ánh mắt mọi người ta đều thay đổi.

Thấy mọi người đang cầm điện thoại thì thầm, Trần Miêu Miêu cũng mở WeChat.

Khi ta bật đoạn ghi âm và nghe câu đầu tiên, mặt ta lập tức đỏ bừng.

Cô ta thu hồi vẻ mặt trà xanh, oán hận : "Cô chờ đó cho tôi!" Sau đó, đẩy mọi người ra và bỏ chạy.

Tôi nghĩ cùng lắm ta sẽ chỉ tìm ra lỗi nào đó trong công việc của tôi rồi báo lên bộ phận y tế, cầu bệnh viện đuổi tôi.

Nhưng không ngờ, vì để tôi không thể trở mình , ta lại chuyện điên rồ như .

11

Hôm nay, một người phụ nữ che kín người đến bệnh viện.

Người này ngồi trong một chiếc xe thương vụ màu đen, đội một chiếc mũ che nắng lớn, trên mặt còn đeo một cái kính râm và khẩu trang thật khoa truong.

Điều quan trọng nhất là ấy đi qua khu VIP của bệnh viện.

Nhìn thấy tư thế này, các y tá nhỏ bên cạnh tôi bắt đầu bàn tán với nhau:

"Tôi người này nhất định là Lâm Thơ! Nhìn kính râm của ấy, tôi đã muốn mua kiểu dáng tương tự từ lâu rồi!"

"Tôi thấy không giống, Thơ Thơ của chúng ta eo đâu có thô như ? Nhìn cách ăn bận như thế này, rõ ràng là Trần Hà!”

Lúc bọn họ đang tranh luận sôi nổi, Trần Miêu Miêu thong thả bước tới.

"Các người đều rảnh rỗi không có việc gì phải không?"

Xử nghiêm

Cô ta nghiêm giọng dạy dỗ "Bác sĩ ở bên trong bận đến gần chết, còn các y tá các chỉ ở đây chuyện thôi!”

"Này! Y tá thì có chuyện gì? Người như sao lại chuyện như chứ?"

Tính của Tiểu Kiều gắt gỏng không nhịn cãi lại một câu.

"Cứ phải rõ cho người khác biết đúng không? Không có đầu óc học y thì cho rằng y tá cũng là nhân viên y tế." Trong mắt Trần Miêu Miêu hiện lên vẻ khinh thường, ta tiếp tục gay gắt : "Với những người như các người, cũng không ai xem các người ra gì."

đang tải tại

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...