Không Thương Hại Sói [...] – Chương 3

Tôi giải thích là do áp lực học hành của Tống Du, nên đã qua loa với Tống Kiều.

Sau chuyện này, tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn cảm thấy không thể để Tống Kiều ở lại, ta chỉ là một mối nguy hiểm.

Chắc chắn không thể cứ sống trong lo sợ như .

Chỉ tiếc là Tống Kiến Quân mấy ngày nay đi công tác, tôi không thể quyết định mọi chuyện một mình.

Chỉ là, tôi đã đánh giá thấp sự độc ác của Tống Kiều.

7

Khi giáo gọi điện cho tôi về Tống Du, tim tôi như ngừng đập một nhịp.

Tôi vội vàng chạy đến trường, thấy con trai ướt đẫm, khoác chiếc áo của giáo, ngồi co ro trên ghế với vẻ mặt đáng thương.

Tôi chạy vội đến, vuốt đầu con, thằng bé ngoan ngoãn ôm lấy eo tôi, không một lời.

“Cô giáo, Tống Du thế này là sao?”

Con trai run rẩy trong vòng tay tôi.

Cô giáo hơi ngượng, đẩy kính mắt, rồi kể lại toàn bộ câu chuyện.

Hóa ra mấy ngày nay, trong trường bỗng nhiên lan truyền tin đồn tôi ở nhà ngược đãi Tống Kiều.

Những đứa trẻ đã thấy Tống Du không để ý đến Tống Kiều, nên tin theo tin đồn.

Mấy đứa thân của Tống Kiều, lợi dụng lúc Tống Du vào nhà vệ sinh, đã nhốt thằng bé trong phòng, còn đổ một xô nước lên người nó.

Cô giáo phát hiện Tống Du không có mặt trong lớp, liền cứu thằng bé ra.

“Mẹ Tống Du , bây giờ là thế kỷ 21 rồi, tư tưởng trọng nam khinh nữ không thể chấp nhận .”

“Tôi nghe Tống Kiều là nhi, chị cũng là mẹ, đứa trẻ rất đáng thương, người lớn thì nên bao dung một chút, cũng gương tốt cho Tống Du chứ.”

Cô giáo xong, liếc tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

“Mẹ em không có đối xử tệ với em ấy! Mẹ em là người mẹ tốt nhất.”

Tống Du lớn tiếng bảo vệ tôi.

Ngay lúc đó, giờ tan học, rất nhiều đứa trẻ đứng ngoài tò mò, chúng nó không hiểu chuyện, đứng ngoài : “Mẹ kế ác độc đến rồi! Kinh khủng quá! Mau chạy đi!”

Lời vang vọng khắp lớp.

Trong lòng tôi vội tính chuyện sẽ chuyển trường cho Tống Du.

Nhưng dù đi, cũng phải đi một cách trong sạch.

Tôi cầu giáo gọi Tống Kiều đến, để đối chất.

Tống Kiều rụt rè bước vào, thấy tôi thì vô thức trốn sau lưng giáo, khiến những người xung quanh không khỏi dùng ánh mắt trách móc tôi.

Tôi không thay đổi nét mặt, bình tĩnh :

“Tống Kiều, mày muốn tự khai sự thật hay để tao báo cảnh sát, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng.”

Tống Kiều dù sao cũng còn nhỏ, việc không chu toàn.

Chỉ cần điều tra kỹ là có thể phát hiện ra sự thật.

Cô ta chỉ đang hy vọng may mắn sẽ đến.

Nghe tôi sẽ báo cảnh sát, các giáo khác bắt đầu thể hiện sự không đồng .

“Trẻ con không thể cứ đe dọa như thế.”

“Tống Kiều, đừng sợ, ra những gì em cảm thấy bị oan ức đi, có giáo ở đây mà.”

Tống Kiều vốn đang cắn môi, cứng đầu không chịu .

Nhưng khi vào ánh mắt tôi, ta bỗng nhiên òa khóc nức nở.

“Xin lỗi, bác , Tiểu Du không để ý đến con, con tức quá mới bậy.”

“Con không biết… con không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này…”

“Con… con không dám nữa đâu, xin bác tha cho con.”

Cô ta rõ ràng sai, lại cố gắng giả vờ đáng thương để qua chuyện.

Tôi không gì, chỉ lấy ra video quay lại lúc ta dối ở nhi viện, bật to cho mọi người xem.

Cô giáo trước đó đã khuyên tôi cũng xấu hổ không dám .

“Tống Kiều thích dối, nếu hỏi xem ta có từng bắt nạt ai trong trường không, mọi người đều biết.”

Trong đám học sinh đang tụ tập, có hai nhỏ bé đứng ra chỉ mặt Tống Kiều, kể lại chuyện trước đây ta cùng mấy đứa lớn cướp tiền của chúng, còn đe dọa không cho chúng cho giáo viên biết.

Giữa đám đông xôn xao, tôi cùng Tống Du rời đi.

Còn Tống Kiều, trường có chỗ nội trú, tôi bảo giáo để ta ở lại đó.

Nó đã khiến Tống Du chịu đủ điều tiếng, giờ cũng nên để nó nếm thử cảm giác đó.

Khi Tống Kiến Quân về đến nhà, tôi liền kể hết mọi chuyện cho , đồng thời cầu đưa Tống Kiều đi.

Tống Kiến Quân mặt đầy vẻ không thể tin .

Anh ấy thường chỉ lo công việc, không quan tâm đến con cái.

Tống Kiều ít nhiều cũng biết dựa vào ai, không dám lộ ra sơ hở trước mặt ấy.

“Nếu không đồng ý, chúng ta sẽ ly hôn, tôi mang Tiểu Du đi luôn.”

Tôi Tống Kiến Quân đang do dự, không kiên nhẫn .

Tôi thật sự muốn bất chấp mọi thứ mà rời đi, đưa con trai đi.

Thử xem Tống Kiều còn ai nữa.

Nhưng vừa nghe chúng tôi muốn ly hôn, Tống Du liền lau nước mắt, sẽ ngoan hơn.

Cuối cùng, Tống Kiến Quân phải nhượng bộ.

Anh ấy chuyển Tống Kiều đến trường nội trú, ít gặp mặt là .

Còn Tống Du cũng phải chuyển trường khác, để tránh bị ảnh hưởng bởi tin đồn trước đó.

Tống Kiến Quân biết rằng chúng tôi đã chịu ấm ức.

Những ngày sau càng chăm sóc và quan tâm hơn.

Không còn là kiểu người chỉ lo công việc mà bỏ bê gia đình.

Nhìn thấy nụ ngày càng nhiều trên khuôn mặt Tống Du,

Tôi trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn, xem như chuyện không may này lại hóa ra có lợi.

8

Tống Kiều đi học tại trường nội trú.

Việc của tôi chỉ là định kỳ gửi tiền, mua đồ dùng hàng ngày cho nó.

Những chiếc váy, mỹ phẩm mà ta thích tôi cũng không bỏ qua, những thứ người khác có tôi cũng mua đầy đủ.

Nếu có người họ hàng thích xấu sau lưng tôi, thì tôi mặc kệ.

Khi Tống Kiều về nghỉ hè, tôi để Tống Kiến Quân đưa ta về nhà ấy.

Mọi người đều là người, không lý do gì phải chỉ trích gia đình tôi.

Vậy là mọi chuyện cũng êm ấm trôi qua vài năm.

Không có ai quản lý, Tống Kiều dần trở thành bản sao của bố ta.

Cô ta suốt ngày chỉ quen những đứa hư hỏng, suốt ngày hút thuốc, uống rượu, sống buông thả.

Không đậu nổi vào một trường trung học, may mà có Tống Kiến Quân nhờ người đưa tiền giúp ta tìm một nơi để học.

Tôi không ngăn cản, nếu tiền có thể giúp ta đi xa hơn thì cũng là việc tốt.

Lúc Tống Kiều mười tám tuổi, Tống Du tốt nghiệp đại học.

Tống Du không chỉ đậu vào công việc nhà nước ở thành phố tỉnh mà còn chuẩn bị kết hôn với nhau ba năm.

Tôi và Tống Kiến Quân vui vẻ chuẩn bị mua nhà cho con trai.

Tin này tôi không giấu diếm, chỉ muốn xem Tống Kiều giờ sẽ gì.

Kiếp trước khi Tống Kiều biết , ta đã khóc lóc, đòi chúng tôi phải mua cho ấy một căn nữa.

Nếu không, ấy sẽ nhảy từ trên tầng xuống, thêm phiền toái cho gia đình tôi.

Bạn của Tống Du nghe gia đình có em không hiểu lý lẽ như , kiên quyết chia tay.

Tống Kiều còn đến công ty của Tống Du loạn, khiến cậu ấy mất mặt, cuối cùng bị đuổi việc.

Tin này lan ra, Tống Kiều không như tôi tưởng.

Tôi đã nghĩ ta sẽ lại chuyện, ấy không .

Cứ tưởng ấy đã chịu yên ổn.

Không ngờ kiếp này ta khôn ngoan hơn nhiều, đã biết cách tỏ ra kiên nhẫn, tránh xung đột.

9

Tôi trong video.

Cô ấy ăn mặc giản dị, mặt mộc, tóc rối bù, bối cảnh lúc là trường học lúc thì là một căn phòng tồi tàn.

Tống Kiều tự dựng lên hình tượng “em đáng thương”.

“Tôi là con nuôi, phải báo đáp bác trai bác , thêm chút việc cũng không sao.”

“Anh trai muốn mua nhà kết hôn, tôi còn đang học cấp ba, chỉ có thể thêm chút việc lúc nghỉ giữa giờ, dù sao tôi học không giỏi, sẽ không mất thời gian.”

“Mọi người đừng hiểu lầm nhé, bác không thiên vị con trai đâu, tất cả đều là tôi tự nguyện.”

“Ừm ừm, tôi suýt nữa không thể học hết cấp ba, giờ cũng hài lòng rồi.”

“Rất mong ước vào đại học, tiếc là tôi học xong cấp ba phải đi , chỉ có thể tự hậu thuẫn cho mình! Cố lên ha ha ha!”

trong video khi thì nhíu mày tỏ vẻ đáng thương, khi thì mắt lại rưng rưng, rất kiên cường.

Nói thật, nếu tôi không biết chuyện, chắc tôi cũng sẽ bị lừa.

Cô ta dùng cách giả vờ ngoan ngoãn và câu chuyện đáng thương để thu hút rất nhiều người hâm mộ.

Những người này lấy lý do “giúp đỡ người yếu thế”, rất nhanh đã lật lại quá khứ của Tống Kiều.

Tin gia đình tôi mua nhà nhanh chóng lan ra.

Tin đồn càng lúc càng lớn, thậm chí có người tôi sẽ bán Tống Kiều để mua nhà cho con trai kết hôn.

Tống Kiều một lần lại một lần giải thích, đó chỉ là hiểu lầm.

Tôi đối xử tốt với ta.

Nhưng đám đông tức giận không chịu nghe, ngược lại càng ngày càng dữ dội.

“Giả tạo! bà nhận nuôi con mất cả cha lẫn mẹ, lại gửi đi học ở trường nội trú, sao không gửi con trai của bà đi học luôn đi?”

“Gia đình này thật ghê tởm, lấy danh nghĩa việc tốt mà đối xử với cháu như nô tì!”

“Chỉ có thằng con trai nhà bà là bảo bối, còn mấy đứa trẻ khác là cỏ rác à?”

Tin trên mạng lan truyền rất nhanh.

Họ hàng, bè, hàng xóm đều biết chuyện của Tống Kiều.

Tôi đi chợ mua đồ, đều bị người ta cố bôi nhọ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...