Trẻ con không biết , chúng có thể linh tinh!
Chỉ tiếc là lần này Tống Kiến Quân đã quyết tâm.
“Em , xin em đấy! Cứ nuôi đến lúc nó 18 tuổi không…”
“Mẹ ơi, em tội nghiệp quá, để em ấy ở lại đi! Con có thể mua ít đồ, ăn ít vặt hơn.”
Không biết từ lúc nào, Tống Du đã đứng ở cửa, nghiêm túc xin cho Tống Kiều.
Còn thủ phạm ra chuyện này thì núp sau lưng nó, vẻ mặt sợ sệt.
Tôi có thể không quan tâm đến Tống Kiến Quân.
Nhưng con trai Tống Du là giới hạn của tôi, tôi không muốn con trai thất vọng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đồng ý để Tống Kiều ở lại.
Để ta ở đây, tôi còn có thể kiểm soát ta muốn gì.
Chứ để ta ra ngoài, với bản tính nhỏ mọn của nó, tôi không biết nó sẽ trả thù thế nào.
Dù , tôi vẫn cảnh báo Tống Kiến Quân trước, nếu phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, lập tức bảo nó dọn đồ đi.
Cả ba người họ vui mừng nhảy nhót lên trước mắt tôi.
Tôi nén cơn khó chịu trong lòng, thẳng với Tống Kiều.
“Muốn ở lại thì , có vài điều phải rõ từ trước.”
Tống Kiều không hiểu gì, gật đầu, trong mắt không thể giấu nổi niềm vui.
4
Bây giờ chúng tôi đã quyết định nhận nuôi Tống Kiều, nên chúng tôi bắt đầu những việc cần .
Tôi tự đi một chuyến đến nhi viện để thủ tục, hỏi thăm hình Viện trưởng của Tống Kiều, và cũng sao chép một số đoạn video giám sát để lưu lại.
Viện trưởng tỏ ra bất lực, khéo với tôi rằng Tống Kiều đã quyết tâm ra ngoài.
Con bé căn bản không muốn hòa với mọi người, có dấu hiệu khiêu khích và cố ý.
Khi giáo viên vừa mới dạy dỗ hai câu, ta đã khóc lóc thảm thiết, mọi người hoang mang lo sợ.
Với quả bom nổ chậm này, nhi viện cũng không mấy muốn giữ lại, vì ngại cảm nên không thể thẳng.
Khi tôi sắp rời đi, giáo còn ám chỉ khéo với tôi.
“Tống Kiều là đứa ích kỷ, đừng để mình người tốt vô ích.”
Lời này kiếp trước không phải là chưa có ai với tôi.
Nhưng tôi luôn nghĩ, ta chỉ là một đứa trẻ, sao có lòng dạ xấu xa .
Giờ nghe lại, tôi ngẩn người một lát, rồi cảm ơn mãi.
Lời nhắc nhở này, tôi không với Tống Kiến Quân.
Anh ấy vô tâm lắm, nếu không tận mắt thấy thì chắc chắn không tin đâu.
Khi tôi từ nhi viện trở về, đã tổ chức một buổi tiệc nhận nuôi long trọng,
Tống Kiều bỏ chiếc áo dài cũ rích thường mặc ở nhà, thay vào một chiếc váy công chúa.
Cô ta kiêu ngạo ngẩng đầu, cố gắng sao để mình trông thích hợp với bộ váy mới.
Tôi thấy hết, giả vờ như không biết.
Bữa tiệc bắt đầu,Tống Kiến Quân đại diện cho cả gia đình phát biểu chào đón Tống Kiều.
“Kiều Kiều, sau này con là con ruột của bác cả, như Tiểu Du, những gì nó có con cũng có.”
“Coi bác cả như nhà mình, dì của con tuy miệng khó chịu lòng tốt, hihi.”
Anh ấy mặt đỏ bừng, rất vui vẻ.
Em trai tôi qua đời, không có ai nhận nuôi con ấy.
Gần đây, Tống Kiến Quân đã bị người ta chỉ trích rất nhiều.
Trong lòng ấy cảm thấy rất khó chịu, hôm nay cuối cùng cũng giải tỏa.
Những người thân trước đây đã chỉ trích chúng tôi giờ mặt mày đều toát lên vẻ hài lòng, gật đầu như thể công lao tất cả là của họ.
Không khí đang tốt, tôi lạnh lùng lên tiếng.
“Bố Kiều Kiều đột ngột qua đời, mẹ con bé còn cuỗm hết tiền còn lại, nợ nần chồng chất, bán nhà trả nợ còn lại có hai vạn…”
“Hôm nay mọi người chứng, tiền tất cả sẽ giao cho Kiều Kiều, chúng tôi không giữ một đồng nào.”
Tống Kiều phấn khích đến đỏ mặt.
Tôi không đưa thẻ mà là đưa tiền mặt, từng xấp tiền rõ ràng để tất cả mọi người thấy, tránh sau này có người lôi ra soi mói.
Cách này khiến Tống Kiến Quân hoàn toàn không ngờ tới.
Anh ấy lẩm bẩm bất mãn, “Nói gì mà tiền bạc, Kiều Kiều còn nhỏ, sau này vẫn còn sống trong nhà này.”
“Anh em ruột thịt rõ ràng mọi chuyện, những gì cần thì phải cho rõ ràng.”
Tôi vung tay tát vào mặt ấy, trợn mắt .
5
Kiếp trước việc tốt không cần báo đáp.
Tống Kiến Quân lo sợ Tống Kiều sẽ không thoải mái, nên số tiền ấy chi ra đều là của em trai ấy để lại.
Dẫn đến việc Tống Kiều luôn nghĩ rằng gia đình chúng tôi tham lam thừa kế tài sản của bố ta.
Kiếp này tôi rõ mọi chuyện từ trước, để ta đừng nghĩ ngợi lung tung.
Mẹ Tống Kiều tại sao bỏ chạy? Chẳng phải vì sợ phải trả nợ sao.
Cô ta không oán trách chuyện bị bỏ rơi, ngược lại còn tìm cách đối đầu với chúng tôi, những người đã nuôi dưỡng ta.
Giờ đây, tôi đưa tất cả mọi chuyện ra ánh sáng.
Dù có người nghĩ tôi keo kiệt, tôi cũng chịu đựng.
Bị lời đồn ác ý tổn thương còn đỡ hơn là mất mạng.
Tống Kiều chính thức về sống cùng tôi.
Tôi đối xử công bằng.
Những gì Tiểu Du có, từ ăn mặc ở đi lại, tôi đều lo đủ cho ta.
Nhưng sẽ không như kiếp trước, tôi không áp đặt cầu khắt khe hay ép ta phải thành tài.
Nếu ta muốn học thêm lớp gì, tôi cũng không phản đối.
Cô ta không tâm vào học hành, tôi cũng chẳng tiếc tiền cho nó.
Ngay cả phụ huynh của bè ta cũng bắt đầu móc.
“Có phải con ruột đâu, sao lại chi nhiều tiền thế, cẩn thận nuôi ra một đứa tiểu nhân đấy.”
“Mẹ Tiểu Du, chị đúng là tiền nhiều đến mức chẳng biết tiêu sao.”
Tống Kiều thích đồ đẹp, tôi mua hết.
Dù sao thì ba mẹ ta chỉ để lại có hai vạn, phần còn lại tôi đều ghi lại cẩn thận từng khoản.
Tôi chẳng lời nào, cứ thế tự tin chi trả.
Tống Kiến Quân mà sửng sốt.
Anh ấy đầy vẻ áy náy, lén lút xin lỗi tôi.
“Văn Anh, trước kia là hiểu lầm em rồi.”
“Không ngờ em lại đối xử với Kiều Kiều tốt hơn cả Tiểu Du, chúng ta chỉ là người bình thường, Kiều Kiều thế này…”
Tôi lấy tay che mặt giả vờ buồn bã.
“Em biết sao ! Mọi người đều dáng mắt vào chúng ta, sợ em gì có lỗi với Tống Kiều.”
“Em ngay cả một lời nghiêm khắc cũng không dám .”
Tống Kiến Quân thở dài rồi bỏ đi.
Tôi bóng lưng ấy, lòng lạnh dần.
Tôi nghĩ đến kiếp trước ấy cũng bị lừa, nên không tính toán.
Nếu ấy thật sự không sáng suốt, tôi sẽ buông tay.
Chẳng sao, tôi nuôi con trai một mình cũng .
Tống Kiều nhanh chóng nhận ra, những cầu vô lý của ta lại khiến tôi có tiếng tốt.
Dần dần ta không rối nữa, giả vờ ngoan ngoãn.
Mỗi lần dẫn ta đi dạo, những người không biết đều ghen tị vì tôi có đủ con trai lẫn con .
6
Có bài học từ kiếp trước, tôi càng quan tâm đến trạng thái của con trai Tống Du nhiều hơn.
Sợ rằng sự xuất hiện của Tống Kiều sẽ ảnh hưởng đến thằng bé.
Tống Du là đứa trẻ ngại ngùng, khờ khạo và đặc biệt thương em Tống Kiều.
Kiếp trước thằng bé bị Tống Kiều lừa, cuối cùng mất đi hôn nhân, bỏ việc, suốt ngày chỉ ở trong phòng không dám gặp ai.
Hôm nay, Tống Du về muộn hơn thường lệ nửa tiếng.
Lúc đầu tôi không nghĩ ngợi nhiều, dù sao trẻ con thích chơi bời về muộn cũng là chuyện bình thường.
Tôi cũng không muốn lúc nào cũng lo lắng, phóng đại mọi chuyện lên.
Nhưng khi đang bài tập buổi tối, Tống Du bắt đầu lơ đãng, không tập trung như mọi khi.
Tôi hỏi thằng bé có phải hôm nay học mệt không.
Tống Du ánh mắt lấp lánh, cúi đầu không dám trả lời.
Khi thằng bé cúi đầu, tôi thấy vết bầm tím ở sau gáy.
Rõ ràng là vết tích của một cái tát.
Tôi hoảng hốt, kéo tay con, sợ con sợ hãi.
“Tiểu Du đừng sợ, ai bắt nạt con? Nói với mẹ đi, không?”
“Mẹ ở đây, sẽ không để ai bắt nạt con đâu.”
Tống Du từ nhỏ tới giờ chẳng có mấy người thân.
Khi chơi với vài đứa trẻ thì rất ít khi xảy ra đánh nhau, huống chi cái vết tát đó trông như của người lớn hơn.
“Mẹ, con không thể với mẹ, đó là bí mật của em, con đã hứa với em là không với ai.”
Là Tống Kiều!
Tôi đã biết mà!
Nhưng vì Tống Du đã như , tôi đương nhiên không muốn ép con chuyện phản bội.
Chỉ dặn con phải tự bảo vệ mình, những ngày này đừng đi một mình, luôn ở cùng bè. Nếu có ai bắt nạt thì phải với thầy .
Ngày hôm sau, tôi không đi , dành thời gian để theo dõi Tống Kiều.
Và tôi thấy ta tự tin đi với một nhóm mấy đứa lớn tuổi, chúng nó gì đó rồi cùng lên.
Sau khi trốn học, Tống Kiều đi chơi với bọn chúng ở công viên giải trí và quán net cả ngày.
Tôi lén chụp mấy bức ảnh, rồi bí mật đến trường tìm hiểu mới biết.
Nhóm đó là lũ học sinh cá biệt, suốt ngày chỉ lo chơi bời, chẳng học hành gì cả.
Tối hôm đó, tôi kể lại chuyện cho Tống Du nghe, còn chỉ vào tấm hình Tống Kiều vui vẻ cho thằng bé xem.
Tống Du mặt tái xanh, ngơ ngác tôi.
“Sao em lại lừa dối con?”
“Chúng nó đe dọa con, bảo nếu không đưa tiền thì sẽ đánh em, con mới…”
Tôi ôm chặt con, không nhiều, chỉ dặn Tống Du sau này tuyệt đối tránh xa Tống Kiều.
Cô ta gì, đừng dễ dàng tin.
Tống Du nắm chặt tay, im lặng gật đầu.
Mấy ngày sau, Tống Du cứ lầm lỳ, chẳng còn như trước, suốt ngày khen ngợi em nữa.
Tống Kiều không hiểu chuyện gì xảy ra, còn cố gắng hòa, bị Tống Du lúng túng tránh đi.
Bạn thấy sao?