Không Thể Vượt Qua [...] – Chương 6

Từ nhỏ đến lớn, tôi đã bị nhồi nhét ý nghĩ rằng “lớn lên phải gả cho Tần Trì”. Anh ấy luôn đóng vai “con nhà người ta” trong tuổi thơ tôi. Vì , có đôi khi thấy ấy đắc ý, tôi lại không chịu nổi.

Tôi từng nghĩ rằng mình rất hiểu con người ấy, những ngày gần đây mới nhận ra, hóa ra tôi chẳng hiểu chút nào.

Anh ấy thay đổi, thay đổi đến mức khiến tôi cảm thấy bất an. Sự bất an ấy một phần còn đến từ chính bản thân tôi.

Trước mặt ấy, tôi dễ , dễ cáu gắt, cứ như đang hờn dỗi ấy . Chỉ cần đối diện ấy, đầu óc tôi liền rối tung, cơn giận lại bùng lên.

Từ khi nào tôi lại dễ dàng bị ấy ảnh hưởng cảm như ?

Đêm đầu tiên ở khu nghỉ dưỡng, tôi mở mắt đồng hồ chỉ 2 giờ sáng, tự hỏi liệu có phải mình không quen giường khi đến miền Bắc.

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng xào xạc, hình như tuyết lại bắt đầu rơi. Tôi chưa bao giờ biết ánh trăng trên núi lại sáng đến thế.

Điện thoại rung hai cái, có người gửi tin nhắn cho tôi vào giờ này.

Số của Tần Trì, tôi đã quên từ khi nào mình lưu số ấy.

“Tôi chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như , Trần Thanh Nhi.”

Anh ấy .

14.

Tôi ngồi thẳng dậy, ra ngoài cửa sổ. Một cánh đồng tuyết trắng xóa trải dài trong màn đêm vô tận.

Thị trấn nhỏ ở miền Nam chưa bao giờ có tuyết lớn đến thế. Tôi mở cửa, cơn gió lạnh buốt trên núi lùa qua má.

Dưới ánh sáng của chiếc đèn đêm nhỏ, Tần Trì đứng giữa sân tuyết. Có lẽ, trong cơn bão tuyết lớn, người ta mới thấy vẻ lãng mạn. Anh ấy trông như một lữ khách đơn bị lạc trong băng giá.

Tuyết lớn đến khó tin.

Tôi không hiểu vì sao mình lại bám vào khung cửa mãi mà không vào lại phòng. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại đội gió mà bước về phía ấy. Cây cối trong sân vùi dưới lớp tuyết, đôi mắt sáng của ấy tôi.

Tựa như cả dải ngân hà ẩn mình trên trời cao phản chiếu trong ánh mắt , dòng suối trong vắt soi bóng cả bầu trời đêm.

Mắt tôi bỗng thấy cay, những bước chân trên tuyết vang lên tiếng lạo xạo, thì ra trời tuyết lại lạnh đến thế, cái lạnh như muốn thấm sâu vào tận lục phủ ngũ tạng.

Tôi chậm rãi bước về phía ấy, rồi càng lúc càng nhanh, đến khi đứng trước mặt , ngẩng đầu .

Đêm tuyết có thể thấy trăng sao không? Dù sao tôi cũng thấy một vầng trăng sáng rực trong mắt ấy.

Không gian xung quanh tĩnh lặng không tiếng , những bông tuyết rơi xuống da thịt, tan ra thành hơi ẩm.

Tôi đẩy ấy một cái.

Anh ấy để mặc tôi đẩy, lùi lại vài bước.

Tôi cảm thấy mình chưa từng hiểu ấy, đồng thời lại thấy mình hiểu ấy hơn bất kỳ ai trên đời. Anh ấy là Tần Trì, đối thủ khó nhằn nhất trong suốt 26 năm cuộc đời tôi, người lặng lẽ thấm sâu vào cuộc sống của tôi. Tuyết phủ lên đôi lông mày của , khiến tôi nghĩ có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Ngọn lửa giận dữ không tên lại bùng lên, tôi đẩy ấy về phía hồ nước, ấy điềm nhiên chấp nhận, ánh mắt vẫn lặng lẽ tôi.

Tôi đang giận dữ điều gì? Rốt cuộc tôi đang tức cái gì?

Anh ấy bất ngờ nắm lấy tay tôi, giống như một nguồn nhiệt cháy bỏng, khiến làn da tôi run rẩy. Tôi muốn giật tay ra, không cho, giữ chặt lấy tôi và khẽ .

Sau đó, dùng chút lực, đẩy tôi ngã xuống hồ nước nóng đang bốc hơi.

Cơ thể bị đông cứng vì tuyết gió bỗng ngập tràn trong hơi nước nóng hổi. Mùi lưu huỳnh cùng hơi nước xộc thẳng vào mũi, tôi không giỏi bơi, uống mấy ngụm nước, quẫy đạp loạn xạ.

bị điên à…”

Vừa ngoi lên hít thở chút không khí trong lành, chưa kịp ra câu đầu tiên sau mấy ngày im lặng —

Anh ấy đã hôn tôi.

Đó là lần đầu tiên Tần Trì hôn tôi.

Toàn thân chúng tôi ướt sũng, hơi nước kéo chúng tôi xuống. Anh ấy đỡ lấy tôi, một tay giữ gáy tôi, đầu mũi cọ nhẹ lên má phải tôi. Mỗi nhịp thở đều tràn ngập mùi hương của .

Anh ấy ghì chặt tôi vào thành hồ, từ khóe môi, nụ hôn lướt xuống hõm cổ.

Ngoài trời, tuyết vẫn rơi không ngớt.

Cơ thể tôi hòa vào dòng nước nóng. Anh ấy vén gọn những lọn tóc rối của tôi ra sau tai. Tuyết rơi lặng lẽ vào làn sương mờ ảo trong hồ nước.

15.

Những ngày sau đó, tôi luôn tránh mặt Tần Trì.

Nhưng khu nghỉ dưỡng không lớn, mọi người lại có giờ giấc sinh hoạt gần như giống nhau. Khó khăn lắm tôi mới đợi đến ngày cuối cùng. Trong bữa tiệc tối, tôi cố chọn chỗ ngồi xa ấy nhất.

Bữa tiệc tối có lẽ tổ chức để chủ nhà bày tỏ lòng cảm ơn. Họ mời một đoàn kịch địa phương diễn, dường như kể câu chuyện “A Nhị đ,ánh bại thần quỷ” của làng. Nội dung khá cũ, vừa xem xong màn trước là đã đoán màn sau sẽ diễn gì.

Không gian nhấp nhô bóng người, để tạo không khí, họ chỉ bật một chiếc đèn chùm. Ánh sáng vàng ấm áp thực sự tạo nên vẻ thần bí ma mị. Xem nửa chừng, tôi lặng lẽ rời khỏi chỗ và lên lầu.

Trên này có một ban công lớn để ngắm cảnh, lại yên tĩnh như thể cách biệt với sự náo nhiệt bên dưới.

Núi đêm lạnh khỏi bàn, đôi lúc gió còn sắc như những lưỡi dao. Tôi đang cần tỉnh táo, nên tựa lan can ngắm khung cảnh xa xa.

Những dãy núi tuyết trong màn đêm như những con thú hoang đang ngủ say.

Tôi nhớ ba tôi từng dự án này không thể bàn xong còn vì một lý do: vị trí này nằm trên vành đai đất và núi lửa.

Khu đất này có một ngọn núi lửa vẫn còn hoạt .

Nhưng mấy trăm năm qua nó chưa từng phun trào, tro bụi đã chìm vào lòng đất hàng nghìn năm. So với giá trị và công dụng, những rủi ro đó dường như chẳng đáng kể.

Lúc này, tôi cố gắng nghĩ về những vấn đề đó, để tránh bị cuốn vào dòng suy nghĩ rối ren khác.

Nhưng nhiệt độ từ nụ hôn nơi khóe môi mà Tần Trì để lại, dường như vẫn còn hiện hữu.

Tôi từng biết rằng rồi chúng tôi sẽ đến bước đó, đáng lẽ đó là chuyện sau khi kết hôn. Đáng lẽ đó là do một sự cờ nào đó, hoặc là vì áp lực từ cha mẹ. Chứ không phải là hôm đó, ấy ghì tôi xuống cạnh hồ nước nóng.

Như thể ấy tan bức tranh tôi khó nhọc ghép lại, quấy rối hoàn toàn hai con đường phân tách của chúng tôi thành một mớ hỗn độn.

Cơn gió núi hú qua, bóng cây lay . Khi nhận ra những chuyển của cây cối không bình thường, một ý nghĩ xâm chiếm tâm trí tôi.

Không thể nào, có thể sao?

Tôi vịn vào lan can, cảm nhận sự rung chuyển dưới chân. Những mảng tuyết lớn từ trên cây rơi xuống trước mặt. Tôi cứ nghĩ mình phải gì đó, bất cứ thứ gì cũng , chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ, tầm ngày càng rung lắc không rõ.

Tuyết lở? Động đất? Hay là… núi lửa phun trào?

Tôi nghe thấy tiếng hét, không nghe rõ họ gì. Tiếng ầm ầm từ mọi hướng cuốn đến. Hình như có ai đó gọi tên tôi, cũng có thể không. Cho đến khi sàn gỗ dưới chân phát ra tiếng kêu cót két, tôi mới bừng tỉnh mà quay người bỏ chạy.

Tóm lại, phải xuống tầng trệt trước đã.

Kiến thức về sơ tán khẩn cấp học ở trường bỗng chốc biến mất khỏi đầu. Tôi cảm giác adrenaline trong cơ thể mình đang tiết ra điên cuồng, những tảng tuyết rơi xuống ầm ầm lại giống như tử thần thúc giục. Liệu bị tuyết vùi có ngạt thở mà ch,et không? Hay đây chỉ là một cơn ác mộng? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi đã nghĩ đến đủ thứ.

Tiếng xà gỗ đổ xuống khiến toàn thân tôi nổi da gà. Khi cuối cùng tôi cũng chạy đến cầu thang, thì chiếc thang gỗ vốn chắc chắn đã gãy nát. Đèn dưới tầng trệt vẫn sáng, bóng dáng những con người hoảng loạn kéo tôi trở lại nhân gian trong chốc lát.

Nhưng chỉ một giây thôi, vì ánh sáng vàng ấm áp ấy chớp vài cái rồi tắt hẳn.

Tôi đứng ở đầu cầu thang, tay vịn tường, chân run rẩy cảnh tượng trước mắt. Khi mọi thứ xảy ra thật sự, ý nghĩ duy nhất là phải chạy thoát.

Nhưng tôi không dám nhảy. Nhảy từ tầng hai xuống tầng một, chân tôi chắc chắn sẽ gãy.

Lý trí lại lên tiếng.

“Tiểu Thanh! Sao con lại ở đó?”

Ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu vào mắt tôi. Dưới tầng, một người quen của ba tôi hét lên, giọng khản đặc. Có vẻ ông đã thấy tôi. Trong lúc mọi người đều tìm nơi trú ẩn, ông quay lại muốn đón tôi.

“Nhảy xuống đi! Nhảy xuống đây!”

Ông dang tay ra đỡ tôi. Nhưng trong tích tắc —

Tấm thép từ trên mái nhà rơi thẳng xuống đầu ông. Tôi mở to mắt, bóng đen khổng lồ chặn lại tất cả. Tiếng hét của tôi sắc nhọn đến mức tôi cũng không nhận ra là của mình.

Tôi hoang mang màn đêm trước mặt. Không thấy gì cả, đến cả ánh trăng bên ngoài cũng không. Mặt sàn dưới chân tôi như bị nứt gãy. Tôi loạng choạng bám lấy tường. Lần đầu tiên trong đời, tôi nghiêm túc nghĩ về chuyện sống ch,et.

Những vết nứt ngoằn ngoèo không còn chịu đựng cơ thể tôi. Một hòn đá lăn qua má tôi, bỏng rát. Ngay sau đó, cảm giác mất trọng lực xuất hiện, tôi vung tay loạn xạ. Mặt sàn dưới chân tôi hoàn toàn sụp đổ.

Một người nắm lấy cổ tay tôi.

Toàn thân tôi treo lơ lửng giữa không trung, tay bị giữ chặt, cánh tay đ,au nhức.

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn bật khóc.

“Cuối cùng tôi cũng tìm em rồi.”

Khi cơn đất gầm thét chôn vùi núi rừng, sao có thể nghe rõ giọng của ấy đến thế?

Tôi thấy Tần Trì đang bám vào mép sàn gỗ, đôi mắt ấy tôi suýt không nhận ra. Máu từ trán ấy chảy xuống. Nếu không, chất lỏng ấm nóng, sền sệt kia là gì?

Tôi mở miệng, mặt đất vẫn rung chuyển.

Chẳng kịp gì nữa.

Ngay lúc tôi nghĩ , tấm ván dưới ấy nứt toác. Tôi chỉ kịp thấy đôi mắt ấy mở to, rồi cả hai chúng tôi cùng rơi xuống.

Tại sao lúc đó tôi vẫn giữ ý thức?

Có lẽ vì ấy ôm tôi quá chặt, rất chặt.

Mặt trăng có lẽ là màu trắng. Tiếng ồn ào có lẽ rất lớn. Cơ thể tôi có phải đã gãy hết rồi? Trời, liệu có tuyết rơi không?

Tôi cử cổ, mái tóc ấy cọ vào cằm tôi.

Hình như tôi đang đè lên ấy.

Một bóng đen khổng lồ rơi xuống, là hành lang đổ sập hoàn toàn sao?

Dù sao, tôi cũng không nghe gì nữa. Tiếng ban nãy lớn quá, tai tôi ù đặc rồi.

Tôi muốn đưa tay chạm vào ấy, không cách nào .

Bóng tối bao trùm một cách vừa vặn. Không cảm nhận đ,au đớn, tôi lại cảm nhận máu nóng của ấy.

Ở khắp mọi nơi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...