"Chúng ta ly hôn đi."
Vài ngày sau, Đàm Gia Minh đệ đơn ly hôn đến trước mặt tôi, giọng điệu bình tĩnh và kiên quyết.
Bàn tay đang trải ga giường của tôi khựng lại, chôn chân tại chỗ.
Vốn dĩ tôi đã cho rằng nếu chuẩn bị sẵn tinh thần thì dù ngày này có bất ngờ ập đến thì tôi vẫn có thể bình tĩnh mà đối mặt.
Nhưng phải đến khi nó thực sự xảy ra, tôi mới biết là do tự tôi đề cao bản thân mình quá rồi.
Tôi thực sự rất muốn gầm lên, hỏi tại sao.
Nhưng khi mở miệng, tôi chỉ có thể thốt ra câu hỏi mà tôi để tâm nhất: "Vậy còn Manh Manh thì sao?"
"Tôi biết sẽ không có ý định bỏ lại Manh Manh, đã ba năm không việc, không còn khả năng cho Manh Manh một cuộc sống tốt đẹp nữa rồi."
“Con bé đã quen với cuộc sống này rồi, chẳng bao lâu nữa là một thiếu nhi rồi. Quyền nuôi dưỡng và nhà cửa sẽ thuộc về tôi, còn căn nhà bố mẹ tôi đang ở sẽ thuộc về ."
"Tiền tết kiệm lẫn khoản nợ hiện tại mỗi người một nửa, còn tiền trợ cấp nuôi con..."
Anh ta đứng trên danh nghĩa là một người chồng, thay tôi chia tài sản đâu vào đấy.
Tất cả đều an bài quy củ từ đầu đến cuối.
Tôi chợt cảm thấy khó thở.
Anh ta đệ đơn ly hôn, lý do rất dễ đoán.
Một là ta không muốn tất cả những khách hàng và những thành công ta đang có hiện tại, hai là ta vẫn còn điều muốn tận dụng.
Một khi trái lệnh sẽ bị Triệu Mạn vạch mặt.
Hắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ mất việc, mất đi cả những gì ta đang nắm chặt không buông, thậm chí là phải ngồi t ù.
“Có nghĩa là tôi buộc phải nghe theo sự sắp xếp của sao?" Tôi chậm rãi kéo thẳng lưng, quay sang hỏi ấy.
"Tư Duệ, chúng ta đến với nhau là tự nguyện, nên hãy kết thúc trong hòa bình đi." Vẻ mặt ta hoàn toàn thờ ơ khi ra câu này.
Như thể tôi đối với ta chẳng là gì cả, hoàn toàn là một người lạ trong mắt ta.
“Đàm Gia Minh, ở bên ngoài có người khác rồi đúng không?”
Khoảnh khắc tôi thốt ra câu này, trong mắt là sự hoảng loạn khó che giấu.
Tôi im lặng chờ đợi câu trả lời.
“Không.” Anh ta mím môi, mất tự nhiên đi nơi khác.
“Vậy thì tốt.” Tôi hỏi câu khác: “Căn nhà bố mẹ bị đem đi thế chấp đã lấy lại chưa?”
Anh ta rất chịu chi cho cuộc sống tinh thần của bản thân. Cùng nhau mua một căn nhà không cần vay ngân hàng, chúng tôi liền tiêu xài một cách vô cùng hào phóng.
Tôi vừa nợ tiền, vừa không dư dả tiền tiết kiệm.
Chiếc xe hơi sang trọng của ta bây giờ là cũng mua trả góp sau khi mua nhà.
Có lẽ Đàm Gia Minh không ngờ đến tôi sẽ hỏi câu này nên sững sơ mất một lúc rồi mới trả lời: “Vẫn chưa…”
Tôi gần như lớn.
Triệu Mạn không những bắt chúng tôi phải ly hôn, bây giò còn muốn đem cả căn nhà của tôi đi thế chấp.
Nhưng tôi vẫn đáp lại một câu: "Không sao."
Anh ta từng hứa hẹn viển vông là sẽ cho tôi một tương lai tốt đẹp hơn.
Khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn buông bỏ cái "tương lai tốt đẹp hơn của ta."
Suy cho cùng, mười năm của chúng tôi cũng chẳng là gì so với hai năm của ta và Triệu Mạn.
“Tôi biết rồi, cho tôi chút thời gian.” Tôi cúi xuống tiếp tục dọn giường.
“Tối nay tôi sẽ ngủ trong thư phòng.” Đàm Gia Minh cầm bộ đồ ngủ bước ra ngoài.
Đi vài bước, dừng lạ: "Đừng quên, em mắc ch ứng r ối l oạn lưỡng cực."
Một câu ngay lập tức x é nát trái tim tôi thành từng mảnh.
Tôi đứng yên tại chỗ, lặng lẽ siết chặt nắm .
Ý của Đàm Gia Minh chính là: Tôi có "b ệnh", nên đừng cố gắng tranh giành quyền nuôi Manh Manh ở trên tòa nữa.
Tôi chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, nỗi đau mà tôi phải chịu đựng lại trở thành v ũ kh í phản công của ta.
Anh ta nhắc đến chuyện này một cách nhẹ nhàng như thể người khiến tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực này không phải do ta và gia đình ta ra .
Học vấn của bố mẹ của ta chẳng đi đến đâu lại luôn xen vào chuyện tôi giáo dục Manh Manh.
Vì muốn Đàm Gia Minh hoàn toàn đứng về phía họ mà không ít lần vấy bẩn thanh danh của tôi trước mặt ta.
Đương nhiên là hắn đứng về phía gia đình hắn rồi.
Càng tốt, sau chuyện này, bệnh của tôi cũng khá hơn rồi.
May mắn là b ệnh không nặng.
Tôi đã ch ữa khỏi b ệnh.
Thay vì tự tạo một vũng bùn rồi sa chân, lãng phí 10 năm chân thành nuôi một con ch ó.
Chi bằng gột sạch thứ hôi hám này, bắt đầu một tương lai hoàn toàn mới dành cho riêng mình...
Bạn thấy sao?