Không Thể Quay Đầu – Chương 13

“Này, coi tôi như người chec à?"

 

Bố tôi đứng chắn trước mặt tôi, một tay kìm chặt cánh tay Triệu Mạn định quăng sang một bên.

 

"Bố, đừng…"

 

Tôi hoảng sợ kéo bố tôi lại, liên tục nhắc nhở: “Người ta đang mang thai, mang thai!"

 

Bố tôi thoáng qua bụng bà ta, tức giận buông tay.

 

Lúc buông tay, bố tôi chau mày, trừng mắt Triệu Mạn và Đàm Gia Minh một cái.

 

Trên mặt rõ ràng viết: Có bố mày ở đây, đừng hòng vào con tao!

 

Triệu Mạn bị khí thế của bố tôi dọa sợ, chốc lát liền trở nên ngoan ngoãn.

 

Đàm Gia Minh vẫn như cũ không gì.

 

"Đồng ý đổi điều kiện chưa?" Tôi hỏi Đàm Gia Minh.

 

"Anh..." Anh ta liếc Triệu Mạn một cái, do dự không dám mở miệng.

 

Giây phút này, tôi vô cùng coi thường cái bản tính nhu nhược của ta.

 

"Vậy thì…" Tôi cảnh cáo Triệu Mạn: "Chúng ta chuyện?"

 

Bà ta lại đột nhiên : "Hàn Tư Duệ, tôi biết ngay là không nỡ mà."

 

"Cô không nỡ vào Đàm Gia Minh, bởi vì hai người nhau mười năm, bởi vì ta là bố của con ."

 

"Cô không nỡ vào ta, sợ ta mang án tích, ảnh hưởng đến tiền đồ cả đời của con !"

 

"Trong tay nắm giữ bằng chứng thì như thế nào, không dám dùng."

 

Triệu Mạn vô cùng tự phụ: "Nhưng chọc giận tôi rồi, tôi không ngại cá chec lưới rách đâu!"

 

Câu nào cũng là "không nỡ".

 

Giống với lúc ở phòng bao, bà ta hỏi tôi có tra nội dung gì kích thích hay không, phỏng đoán của tôi khi đó.

 

"Không nỡ?" Tôi nghiền ngẫm ba chữ này trên đầu lưỡi, trêu tức: "Có gì mà không nỡ, không ngại cá c.h.ế.t lưới rách, lẽ nào lại cho rằng tôi ngại?"

 

"Cô... Cho dù không màng đến cảm mười năm của hai người, cũng nên nghĩ đến tiền đồ của Manh Manh chứ?"

 

Triệu Mạn rõ ràng bất an.

 

"Đàn ông sao, một lần bất trung thì cả trăm lần đều không đáng tin. Là ta từ bỏ cảm mười năm này trước, không màng đến tương lai của Manh Manh trước, dựa vào cái gì mà cầu tôi phải màng đến?"

 

"Sao, chơi trò đạo đức với tôi, quả hồng thì chọn quả mềm thì bóp?"

 

Tôi lắc lư túi tài liệu trong ta:, "Hơn nữa, ngoài việc cho hai người đi t/ù, tôi còn có thể khiến hai người bị xã hội dìm chec."

 

"Xã hội dìm chec?" Triệu Mạn càng thêm cuồng vọng: "Nói suông không bằng chứng, lấy bằng chứng ra đây!"

 

Tôi rất nghe lời lấy ra một xấp ảnh thân mật của bà ta và Đàm Gia Minh, hào phóng ném về phía bà ta.

 

"Đàm, Gia, Minh!"

 

Bố tôi thấy nội dung bức ảnh, không hai lời xắn tay áo lên xử lý Đàm Gia Minh.

 

Tôi không ngăn cản.

 

"Cô... Sao lại có…"

 

Triệu Mạn một nửa, như bị ai đó bóp cổ.

 

"Triệu tiểu thư chẳng lẽ mất trí nhớ rồi?"

 

Tôi nham hiểm: "Là tự tay đưa điện thoại cho tôi đấy."

 

"Hàn Tư Duệ ... Cô..."

 

Sắc mặt bà ta dữ tợn, ngón tay run rẩy.

 

Tôi cũng biết tức giận đấy.

 

"Tôi... Tôi muốn kiện xâm phạm quyền riêng tư!" Bà ta nghiến răng nghiến lợi quát.

 

"Thứ nhất, tôi không trộm, hai không cướp, những bức ảnh này cũng không phải là ảnh ghép, dựa vào cái gì mà kiện tôi?" Tôi không sợ hãi chút nào.

 

"Con kh/ốn, mày là con kh/ốn!" Bà ta cắn chặt răng trừng mắt tôi.

 

"Đúng, tôi là con kh/ốn, học theo đấy."

 

"Cô xem đường đường là một tiểu thư nhà giàu, có tiền có nhan sắc có học vị địa vị, mà lại xem tên ăn bám như bảo bối."

 

Tôi lắc đầu tiếc nuối: "So với , tôi còn kém xa lắm!"

 

"Không, tôi không giống , tôi Đàm Gia Minh, tôi không thể sống thiếu ta..."

 

Triệu Mạn ôm mặt lẩm bẩm.

 

"Cô ta, cho nên còn muốn tiếp tục đối đầu với tôi?" Tôi quay đầu sang một bên.

 

Đàm Gia Minh bị đánh gục trên mặt đất.

 

Ôm đầu cầu xin tha thứ, người đầy bụi bẩn, vô cùng chật vật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...