Không Thể Nào Quên – Chương 4

13.

Lúc tôi Tống Bách Ngôn đưa đến bệnh viện.

Đồng thời Kỳ Dạng cũng bị đưa đến cục cảnh sát.

Nhà họ Kỳ xuất hết toàn lực để bảo vệ cho Kỳ Dạng.

Nhưng Tống Bách Ngôn ở đế đô những năm nay đã giao lưu không ít.

Hắn chỉ cần gọi vài cuộc gọi, đã chặn hết tất cả con đường của nhà họ Kỳ.

Kỳ Ngọc cũng không nhàn rỗi, tra ra từ lúc Kỳ Dạng cầm quyền tới nay đã tham ô một lượng lớn công quỹ, nhiều lần thực hiện mấy vụ giao dịch p h i p h á p.

Ông cụ nhà họ Kỳ vô cùng tức giận, vứt bỏ Kỳ Dạng, bắt đầu thời đại thuộc về Kỳ Ngọc.

Ngoại trừ vụ việc văn kiện dự thầu, còn lại Tống Bách Ngôn không hề lén nhúng tay vào chuyện hợp tác nào cả.

Sau khi tôi xuất viện, dựa vào thực lực cùng công ty Tống thị bắt tay hợp tác.

Cả người lúc nào cũng bận rộn.

Bình thường thì Tống Bách Ngôn sẽ dành ra thời gian qua đây đôn đốc tôi ăn cơm, tôi cũng sẽ đôn đốc hắn uống thuốc.

Sau một năm, tập đoàn Diệp thị dưới sự quản lý của tôi đã phát triển ngày một tốt đẹp hơn.

Cuối cùng tôi cũng có thể dựa vào chính mình bù vào nguồn vốn thiếu hụt của ba tôi năm đó.

Mọi thứ đều chậm rãi di chuyển theo quỹ đạo.

Từ lúc xảy ra chuyện của Kỳ Dạng, Tống Bách Ngôn nhất quyết muốn tôi dọn đến sống chung với hắn.

Hôm nay vất vả lắm mới tan sớm.

Tôi và Tống Bách Ngôn đã hứa sẽ cùng nhau xem phim.

Vừa mới gặp nhau thôi.

Bỗng nhiên có một ông đầu tóc lộn xộn từ đâu chạy đến, giữ chặt tay áo của tôi.

Là Diệp Thiệu Kỳ.

Là người cha mà sau khi mọi chuyện của tôi lộ ra đã vội vàng trốn đi, biệt tăm gần cả một năm.

Ông ta hiếm khi hạ thấp phong thái, rụt rè lo sợ.

"Đường Đường, ba sai rồi, con tha thứ cho ba đi."

Tống Bách Ngôn bên cạnh cảnh giác ôm lấy tôi, thái độ bảo vệ hết mực.

Thừa dịp ông ta không ở đây, các công ty cũ của Diệp thị đều đã bị tôi thu mua hết.

Hiện tại ông ta ngoại trừ việc có cổ phần công ty trên danh nghĩa ra, tất cả quyền lực đã sớm bị tôi đoạt lấy.

Tôi để Tổng Bách Ngôn đỡ mình bước vào trong xe.

Gạt bàn tay đang níu chặt tay áo của tôi ra.

Hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng ông ta.

"Ông cho rằng chúng ta tới bây giờ vẫn còn cảm cha con à? Có người cha nào tự tay dâng con ruột của mình cho người đàn ông khác như không."

Trước đây ông ta ở trước mặt tôi luôn luôn là dáng vẻ nghiêm khắc, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ không còn mặt mũi.

Khuôn mặt già nua mang theo dáng vẻ khắc khổ.

"Ba cũng chỉ là cùng đường thôi, trong tay Kỳ Dạng có nhược điểm của ba."

"Hơn nữa, ba thấy con đi ra ngoài xã giao vất vả quá, dù sao Kỳ Dạng hắn cũng thật lòng thật dạ thích con mà."

"Đường Đường, ba cũng chỉ là bị mê hoặc thôi."

Ha.

Tôi hừ một tiếng.

Không hề cùng ông ta đôi co gì.

"Diệp Thiệu Kỳ, chắc ông không biết là trong tay tôi cũng có nhược điểm của ông đâu nhỉ."

"Là ông đã dạy tôi, khi xin lỗi thì không chỉ cần thể hiện mỗi thái độ thôi, mà còn phải thể hiện thành ý nữa."

"Đem số cổ phần trong tay ông chuyển sang cho tôi, nếu không thì tôi cũng không biết mình có tự tay đưa ông vào trong kia chơi với Kỳ Dạng hay không đâu."

Ông ta vừa nghe , giận đến mức run cả người.

Đầu ngón tay chỉ vào mặt tôi, không nên lời.

Ông ta cả đời chắc cũng sẽ không bao giờ ngờ rằng, đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện sẽ đ â m ông ta một nhát như .

"Khi nào suy nghĩ xong thì hãy đến tìm tôi."

Tôi xoay người, mở cửa lên xe.

Tài xế rất nhanh đã rời khỏi khu phố xá sầm uất.

Tôi ra cửa sổ rồi giận dỗi một mình.

Tống Bách Ngôn nhích người lại gần.

Nắm lấy tay của tôi hôn hết lần này đến lần khác.

Một năm qua, hắn không ngừng với tôi biết rằng.

"Đường Đường, không cần vì lỗi lầm của người khác mà trừng chính mình."

"Em còn có đây."

Mấy đạo lý này tôi đều hiểu hết, vẫn không thể kìm lòng mà đau khổ thất vọng.

Cảm tê dại không ngừng truyền đến từ trong lòng bản tay.

Tôi xoay người lại, bắt lấy cà vạt của Tống Bách Ngôn.

Dùng sức kéo xuống rồi hôn hắn.

Từ hung bạo đến dịu dàng.

Cảm nhận chút sự tồn tài của hắn.

Tài xế đã sớm yên lặng mà kéo tấm ngăn lên.

Tôi từ chủ dần dần trở nên bị , thừa nhận mãnh liệt này.

Tống Bách Ngôn, em còn có .

Em chỉ có thôi.

Từng bỏ lỡ nhau tám năm, vẫn không thể thay đổi sơ tâm ban đầu của chúng tôi.

Ngược lại càng giúp cho chúng tôi chắc chắn hơn về đối phương.

Tôi vắt chân qua ngồi lên đùi Tống Bách Ngôn.

Nhìn thấy ánh mắt dần mơ màng cùng bờ môi sưng đỏ của hắn.

Nhịn không ghé vào bên tai hắn, ra lời thương thành kính nhất.

"Tống Bách Ngôn, em ."

Phiên ngoại của Tống Bách Ngôn

1.

Từ khi sinh ra đến nay, tôi chưa bao giờ thấy ba mẹ của tôi.

Là chính ông nội đã nuôi tôi khôn lớn.

Ông nội tôi là thầy giáo ở một vùng nông thôn, không còn người thân nào cả.

Ông ấy cho tôi đi học, dạy tôi đọc sách.

Nhưng thân thể ông lại cực kì yếu ớt, một tí là lập tức nôn ra m á u ngay.

Năm tám tuổi, ông nội qua đời, nguyện vọng duy nhất của ông là tôi có thể học hành tử tế, đi ra khỏi ngọn núi lớn này, thay ông ấy ngắm phong cảnh mà đời này chưa kịp thưởng thức.

Ông ấy để lại cho tôi một khoản tiền tiết kiệm, chỉ đủ để dùng cho nửa năm.

Nếu không nhờ có cơm của những người dân trong làng, tôi thậm chí còn không thể sống đến năm 10 tuổi rồi.

Lúc đó, tôi đã nghĩ, chỉ cần sống sót thôi đã khó khăn rồi, đừng đến việc rời khỏi ngọn núi lớn này.

2.

Đến tận lúc nhà họ Diệp giúp đỡ những học sinh nghèo khó, tôi mới ông Diệp lựa chọn mang về nhà.

Lúc đó tôi mới biết thì ra nhà cũng có thể sáng sủa, sạch sẽ như .

Tôi khó chịu đứng ở phòng khách, rũ mắt đôi giày dính đầy bùn đất của mình.

Chỉ cảm thấy bản thân và nơi này không hề hợp nhau tí nào.

Cái cảm giác này đạt tới đỉnh điểm khi thấy Diệp Thanh Đường.

Diệp Thanh Đường năm mười tuổi mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, lúc xuống lầu xinh đẹp tựa như búp bê điêu khắc.

Cô ấy ở trước mặt ông Diệp vô cùng đáng ngoan ngoãn, không hề ngại bẩn mà nắm lấy tay tôi, lập lời thề son sắt.

"Ba yên tâm đi, Đường Đường nhất định sẽ chung sống hòa thuận với trai nhỏ mà."

Ngay khi ông Diệp vừa rời khỏi, ấy lập tức buông tay tôi ra, xoa tay vào quần áo tôi.

Ngón tay nhỏ bé trắng nõn véo mạnh trên vai tôi, vẻ mặt hung dữ.

"Nhớ kỹ, ở nơi này, tôi là lớn nhất."

Nói xong lập tức chậm rãi đi lên lầu, để lại một mình tôi tay chân luống cuống đứng ở nơi đó.

3.

Ở nhà họ Diệp hai năm, Diệp Thanh Đường đối với tôi lúc lạnh lúc nóng.

Nhưng ấy không biết rằng, tôi không hề để những cái này vào mắt.

Sau khi ông nội qua đời, tôi đã chịu đựng rất nhiều những lời xem thường chửi rủa rồi.

Cũng nhận rất nhiều ân huệ và bồi thường.

Theo ý của tôi, người nhà họ Diệp đã giúp tôi hoàn thành nguyện vọng của ông nội, giúp tôi đến trường mà không phải bận tâm bất cứ điều gì, nhiêu đó thôi tôi đã cảm thấy đủ rồi.

Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi vào thời điểm nào nhỉ?

Có lẽ là ngày Diệp Thanh Đường một tên côn đồ tặng thư , lại còn bị hắn tay chân.

Vừa đúng lúc tôi đi ngang qua.

Cô bé nhíu chặt lông mày, đầm đìa nước mắt lại không dám phản kháng.

Cô ấy ở trường và ở nhà như hai người khác nhau hoàn toàn.

Nhưng nghĩ đến sự giúp đỡ của nhà họ Diệp, tôi bất chấp vung nắm đ ấ m qua, cùng tên côn đồ đó đánh một trận.

Mà người trước nay luôn xem trọng vẻ ngoài như ấy, lần đầu tiên lại không hề ghét bỏ bộ dạng nhếch nhác, mặt mũi bầm tím của tôi.

4.

Cô ấy như có tất cả mọi thứ, thật ra lại chẳng khác tôi là bao.

Mẹ mất sớm, ba thì quanh năm bận rộn với công việc.

Trên thế gian này, không ai là thật sự quan tâm ấy.

"Em trai, cậu có biết không? Nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là có thể đón sinh nhật bên cạnh ba."

Vào một đêm mưa gió, ấy trói chặt tay tôi ở đầu giường.

Cô ấy ngang ngược bướng bỉnh gọi tôi là em trai.

Nhưng cũng chính ấy nằm bên cạnh tôi, mong manh tựa như búp bê sứ dễ vỡ.

Diệp Thanh Đường sợ sấm chớp, sợ hãi nhích sang cạnh tôi.

Chiếc c ò n g tay không biết tìm ở nơi nào giống như vũ khí lớn nhất của ấy.

Nhìn thấy ấy như , trong lòng tôi có chút không nỡ.

Lần đầu tiên gọi ấy là chị.

"Em sẽ ở cùng chị, chị ."

Lúc đầu, ấy chỉ nằm ở bên kia chiếc giường thôi.

Dần dần, ấy càng áp sát vào lúc đang say ngủ.

Sau đó, ấy lại chẳng thèm giả vờ nữa, trực tiếp lao người vào hướng này trong đêm mưa.

Nhưng vẫn cố không tháo chiếc còng tay kia xuống.

Cô ấy chỉ biết khơi lên ngọn lửa, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện dập lửa.

Cô ấy đâm thẳng vào tim đen tôi: "Tống Bách Ngôn, thừa nhận đi, cậu thích tôi đúng không."

Tôi cắn chặt quai hàm, không dám ra một từ thích nào.

Ngoài mặt, tôi cuối cùng vẫn từ chối ấy.

Thế sâu trong lòng lại mơ hồ mong ngóng ấy có thể cho tôi nhiều hơn.

Dù sao tôi với ấy cũng khác nhau một trời một vực.

Chỉ có thể ôm lấy nhau trong bóng tối.

Dưới ánh mặt trời, ấy mãi mãi vẫn là Đại tiểu thư.

Mà tôi chỉ là cái bóng của ấy mà thôi, hoặc cũng chỉ có thể là nó.

Cho nên dù rằng thích ấy đến tận tâm can.

Tôi lại như cũ không dám tiến thêm bất kì bước nào nữa.

5.

Ngày đó rốt cuộc vẫn đến.

Tôi ở trước mặt quản gia chặn hết tất cả phương thức liên lạc với ấy, chỉ để lại duy nhất một tấm ảnh chụp chung.

Đó là vào thời điểm học cấp ba.

Là người qua đường đã chụp giúp khi chúng tôi đang ra ngoài dạo chơi.

Tôi không tự nhiên mà màn hình.

Trong ảnh, ấy lén lút nắm lấy tay tôi, tươi hiện rõ lúm đồng tiền đẹp tựa như hoa.

Diệp Thanh Đường, thích em.

Rất thích rất thích.

Ngày rời khỏi Thượng Hải.

Tôi về phía sân bay.

Đúng lúc có một chiếc máy bay đi châu Âu vụt ngang qua.

Một khắc đó, giống như có thứ gì đã vỡ tan ra.

Tôi cảm thấy trước ngực mình nặng nề.

Năm đó.

Cô ấy cùng Kỳ Ngọc sang Đức du học.

Tôi thi vào đại học tốt nhất ở Đế Đô.

6.

Từng phút từng giây sau khi rời xa ấy.

Tôi rất nỗ lực, cố gắng liều mạng kiếm tiền.

Nắm bắt một số cơ hội khi học đại học, sau đó kiếm rất nhiều tiền.

Tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi mà đi rất nhiều nơi.

Nguyện vọng ngày xưa của ông nội đã tôi hoàn thành năm 22 tuổi.

Cố gắng học tập, rời khỏi ngọn núi lớn đó.

Tôi không còn sợ hãi việc không thể sống sót nữa.

Cũng thay ông nội ngắm rất nhiều phong cảnh.

Nhưng thế giới này đối với tôi lại càng ngày càng trống vắng.

Tôi bắt đầu mất ngủ.

Có nhiều lúc khó chịu đến mức muốn t ự s á t.

Lại có không biết bao nhiêu lần bay đến nước Đức, chỉ cần ngắm ấy từ phía xa thôi, chỉ như thôi trong lòng cũng trở nên yên bình hơn rất nhiều.

7.

Cuối cùng tôi vẫn không thể nhịn nữa, từng bước một tiếp cận ấy.

Thậm chí còn sử dụng một chút mưu hèn kế bẩn.

Tám năm sau, vào lúc gặp lại.

Lúc Kỳ Dạng ấy chỉ là một bình hoa di , tôi siết chặt nắm tay.

Đã rất lâu rồi tôi không có muốn đánh người khác như .

Tôi đã bay đến nước Đức phải hơn trăm lần.

Mỗi lần thấy, ấy lúc nào cũng đang vội vã ôm sách chạy đến thư viện.

Ngay cả học vị tiến sĩ khó khăn kia, ấy cũng chỉ mất ba năm để hoàn thành xuất sắc.

Kỳ Dạng nghĩ hắn là ai .

Chỉ là sống lâu hơn ấy vài năm mà thôi, có tư cách gì đi đánh giá ấy chứ.

8.

Sau đó.

Chúng tôi đã ở bên nhau.

Tôi đã có thể quang minh chính đại mà đứng bên cạnh ấy.

Phần còn thiếu trong trái tim cuối cùng cũng đã lấp đầy.

Thế giới với tôi giờ đây đã không còn trống vắng nữa.

Đường Đường là của tôi.

Là niềm tin duy nhất sót lại trên thế gian này của tôi.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...