Không Sinh Được Ư? [...] – Chương 8

Chương 9

Khi thấy tôi, phản ứng đầu tiên của ta là lảng tránh.

Không hiểu sao, người con trước đây vốn rất xinh đẹp, nay chỉ mới ngoài ba mươi mà trông đã như bốn, năm mươi tuổi.

Xấu đi rất nhiều.

Cô ta lặng lẽ đi sau một người đàn ông, người đó mặc áo khoác gió, gương mặt có chút hung hãn.

Hắn ta liên tục quát tháo Tiêu Uyển Ninh đang đi phía sau.

“Đúng là đồ bỏ đi, leo núi cũng không xong, sống trên đời gì chứ?”

“Bảo sao chồng cũ của mày không cần mày nữa!”

Tiêu Uyển Ninh đỏ hoe mắt, ấm ức : “Em mới phẫu thuật mấy hôm trước, sức đâu mà leo núi?”

Chỉ một câu không vừa ý, hắn ta liền tát mạnh một cái vào mặt ta.

Tiêu Uyển Ninh suýt nữa bị ngã xuống vực.

Cô ta cố gắng giữ thăng bằng, chân phải run rẩy không ngừng, máu loang đỏ cả ống quần.

“Lão tử cho mày đi leo núi là đã nể mặt mày rồi, đừng có mà voi đòi tiên.”

“Nếu lần trước mày không vô dụng, suýt chút nữa ngã chết hỏng hứng thú của tao, thì tao đã lên tới đỉnh núi từ lâu rồi!”

“Đồ vô dụng! Còn không mau leo tiếp đi?”

Tiêu Uyển Ninh hai chân run rẩy, vẫn cố gắng bước lên bậc thang tiếp theo.

Tôi coi như không thấy, cùng Giang Thần Hi cảm thán: nơi này phong cảnh thật đẹp.

Chúng tôi cùng nhau leo lên đỉnh núi, trời dần tối.

Giang Thần Hi mang theo lều, tôi thấy chỉ có một cái, liền trêu ta có phải muốn giở trò gì không.

“Âm mưu đã lâu.”

Anh ta tôi.

Trên núi có khá đông người, ánh sao lấp lánh, tim tôi bỗng như bị ai đó khẽ gảy, rung .

Không kìm , tôi chủ hôn ấy.

“Chúng ta có thể thử quen nhau không?”

Giọng ấy vang lên bên tai tôi.

“Kiếp trước em đã quá khổ, kiếp này, để cưng chiều em, không?”

Tôi không tin vào tai mình, ấy với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Kiếp trước…

Chẳng lẽ…

Tôi chợt nhớ lại dáng vẻ của ấy ở kiếp trước, có cảm giác chúng tôi từng có chút giao , lại chưa thật sự quen biết.

Những lần đi , về nhà, đôi khi cờ gặp vài lần.

Có lần mất điện, tôi xuống tìm ban quản lý tòa nhà, dường như cũng đã gặp ấy.

Anh ấy tôi, ánh mắt kiên định: “Thật ra lần trước em chỉ đoán đúng một nửa.”

“Anh thích em, đã thích từ hai kiếp rồi.”

Tôi sững sờ, rồi bỗng cảm thấy vui sướng.

Thì ra cuộc đời tồi tệ trước đây của tôi, vẫn có một người thầm tôi, lặng lẽ dõi theo tôi.

Chương 10

Góc của Giang Thần Hi

Ngoại truyện

Tôi đã trọng sinh, và tôi biết cùng tôi trọng sinh còn có Thanh Mạc.

Người con tôi từng sâu đậm.

Nói ra thì thật tiếc nuối, chúng tôi chưa bao giờ chính thức quen biết nhau.

Lần đầu tiên gặp ấy là ở tiểu học.

Khi đó, tôi bị căn bệnh tự kỷ khiến cả trường xa lánh, chỉ có ấy chịu chơi với tôi.

Lúc đó tôi để tóc dài, ấy còn tưởng tôi là con .

Chúng tôi thường đi học về cùng nhau.

Cô ấy luôn dịu dàng, thậm chí dù chỉ là một chim nhỏ bị thương, ấy cũng sẽ tận chăm sóc.

Chỉ tiếc rằng sau này cha tôi thăng chức, dắt cả gia đình rời đi nơi khác.

Tôi không bao giờ gặp lại ấy nữa.

Không ngờ lần gặp lại, ấy đã là vợ của Thẩm Ngôn.

Tôi và Thẩm Ngôn chung một bộ phận, hắn không có năng lực, chỉ giỏi bày trò.

Thật lòng mà , tôi không hề coi trọng loại người như Thẩm Ngôn, tôi nghĩ hắn không xứng với Thanh Mạc.

Nhưng ai bảo Thanh Mạc lại hắn cơ chứ.

Lúc tôi cố gắng giành suất công tác nước ngoài, vốn định mãi mãi rời khỏi Giang Thành, không phiền đến cuộc sống của ấy.

Nhưng không ngờ, Thẩm Ngôn cũng đang tranh giành suất này.

Hắn đã kết hôn với Thanh Mạc, vẫn ôm mộng xuất ngoại.

Sau đó, hắn thậm chí còn giở thủ đoạn trước mặt lãnh đạo, cướp lấy suất công tác của tôi.

Chuyện đó cũng chẳng sao.

Điều khiến tôi tức giận hơn là hắn lại ngoại !

Tôi thật sự không hiểu, y tá kia có gì hơn Thanh Mạc? Đúng là Thẩm Ngôn có mắt như mù.

Hắn không xứng đáng với sự hy sinh của Thanh Mạc.

Hắn không ít lần khoe khoang trước công ty, Thanh Mạc ngoan ngoãn nghe lời hắn ra sao.

Tôi chống lại hắn cũng là có lý do.

Cả công ty đều biết tôi không ưa gì hắn.

Đêm hôm đó, khi nhận email nặc danh, tôi đã đoán là do Thanh Mạc gửi.

Bởi vì đoạn video mà ấy nhờ tìm hiểu, là tôi lấy .

Kiếp trước, Thanh Mạc đã bị Thẩm Ngôn cả đời.

Tôi nhiều lần muốn đến tìm ấy, lại sợ ấy không chấp nhận cảm của tôi.

Chỉ đành mua nhà gần nhà ấy, chỉ cần mỗi ngày thấy ấy là tôi đã mãn nguyện.

Điều ấy không biết là, kiếp trước ấy đã chờ đợi Thẩm Ngôn cả đời.

Còn tôi, đã chờ đợi ấy cả đời.

May thay, có kiếp này.

Lần này, tôi nhất định sẽ nắm chặt tay ấy, không để ấy phải chịu thêm một chút tổn thương nào nữa.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...