Anh ta hẹn tôi cuối tuần này đi leo núi, tôi đã đồng ý.
Dạo gần đây tôi liên tục nhận cuộc gọi từ số lạ, đoán chắc là Thẩm Ngôn, tôi không để tâm.
Anh ta dường như chưa về nước, chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như ta đang ở gần bên.
Trong lòng tôi bất giác dâng lên một dự cảm không lành.
Trước đây Thẩm Ngôn tính ôn hòa, không có gì đảm bảo rằng ta sẽ không có hành cực đoan khi bị dồn vào đường cùng.
Những ngày này tôi đều nhờ Giang Thần Hi chở về, dường như cũng cảm nhận sự lo lắng của tôi, mỗi lần đều tiễn tôi tận cửa khu nhà rồi mới rời đi.
Nhưng hôm nay về nhà, tôi phát hiện ổ khóa cửa như bị ai đó cạy.
Cả người tôi lạnh toát, lập tức quay người định rời đi, một bóng người đàn ông từ trong phòng ló ra, bóp chặt lấy cổ tôi.
Chương 8
Cổ họng tôi nghẹn lại, không phát ra nổi một âm thanh nào.
Căn phòng đã bị lục tung, gã đàn ông gầm gừ: “Đem hết đồ đáng giá trên người mày ra đây, nếu không… hậu quả sẽ rất thảm!”
Tôi con dao găm sắc bén trong tay hắn, nuốt nước bọt đầy khó nhọc.
Tôi đã giao đồng hồ, thẻ ngân hàng cho hắn.
Nhưng hắn vẫn chưa buông tha tôi.
“Dáng người cũng khá đấy!”
Hắn tôi với ánh mắt thèm thuồng, nhét một miếng vải bẩn vào miệng tôi, mùi máu tanh xộc thẳng vào cổ họng, tràn xuống dạ dày.
Tôi đỏ hoe mắt lắc đầu, hắn nhào tới xé áo tôi.
Ngay lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên bên tai tôi.
Giọng quen đến mức tôi không dám tin.
“Thả ấy ra!”
Thẩm Ngôn mắt đỏ ngầu xông vào, cùng gã trộm vật lộn.
Tôi hoảng loạn, rút điện thoại ra chuẩn bị gọi cảnh sát.
Thẩm Ngôn bị đè xuống sàn, gã trộm từng cú lên người ta.
Anh ta đã kiệt sức, nằm bệt trên sàn thở dốc.
Gã trộm thấy tôi định gọi cảnh sát, liền tôi một cú khiến tôi ngã xuống đất.
Thẩm Ngôn nhặt dao găm lên, đâm thẳng vào ngực gã trộm.
Máu tuôn xối xả.
Sau đó, cảnh sát đến, gã trộm xe cứu thương đưa đi.
Thẩm Ngôn bị cảnh sát còng tay áp giải, lúc đi ngang qua tôi, ta tôi sâu thẳm.
Gã trộm bị thương ở xương sườn, không nguy hiểm đến tính mạng, còn Thẩm Ngôn bị xác định là phòng vệ chính đáng, chỉ bị tạm giam vài ngày rồi thả.
Hóa ra cảm giác ta vẫn luôn ở bên tôi không phải là ảo giác.
Từ khi sang nước ngoài, ta đã nhà gần công ty tôi.
Mỗi ngày lén lút theo dõi tôi, chỉ để bảo vệ tôi.
Tôi cũng nghe chuyện của ta với Tiêu Uyển Ninh.
Đứa trẻ trong bụng Tiêu Uyển Ninh vốn dĩ không phải của ta.
Nói thẳng ra, ta cứ ngỡ Tiêu Uyển Ninh tìm đến ta là để nối lại xưa, thực chất chỉ là muốn ta kẻ thay thế.
Còn về đứa trẻ trong bụng Tiêu Uyển Ninh là của ai, e rằng ngay cả ta cũng chẳng rõ.
Trên con phố tấp nập người qua lại, Thẩm Ngôn chua chát: “Người không thể sinh con thật ra là tôi… Tôi lại ngốc nghếch nghĩ rằng, đứa bé trong bụng ta là con tôi.”
“Cô ta lừa tôi, khiến tôi mất hết tất cả, mất luôn cả em.”
Nói ra những lời ấy, Thẩm Ngôn như già đi mười tuổi.
Trước kia, ta đắc ý cho rằng lừa một ngây thơ như tôi, có thể khiến tôi mọi thứ vì ta.
Còn ta thì thoải mái theo đuổi của mình.
Nhưng đến khi cả lẫn tiền đều mất trắng, đường cùng bế tắc, mới nhớ đến người vợ từng bên cạnh mình.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Nhìn ta đau khổ ăn năn, tôi không khỏi bật : “Nói cho cùng, vốn quá ích kỷ.”
Tôi không chút nể nang mà vạch trần ta.
Kiếp trước, tôi vì ta mà đánh đổi cả đời, đến khi tôi chết, ta cũng không rơi một giọt nước mắt.
Kiếp này, ta tỏ vẻ hối hận, chỉ là để tìm chút an ủi nơi tôi mà thôi.
Anh ta nghĩ như có thể khiến tôi mềm lòng.
Nhưng ta đâu biết, tôi đã sống hai kiếp người.
Thẩm Ngôn cúi đầu, hồi lâu sau mới ngẩng lên tôi: “Hắn ta… đối xử với em tốt chứ?”
Tôi biết ta đang đến ai.
Thấy tôi gật đầu, ta im lặng.
Chiếc xe dừng bên cạnh, Giang Thần Hi hạ cửa kính xuống.
“Về thôi, để đưa em.”
Tôi tự nhiên ngồi vào xe của Giang Thần Hi, không lại Thẩm Ngôn lần nào.
Khoảng thời gian qua nhờ tiếp với Giang Thần Hi, tôi ngày càng có thiện cảm với ấy.
Thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ muốn thử ấy.
Cuối tuần, tôi cùng ấy đi leo núi, trên đường lại cờ gặp Tiêu Uyển Ninh.
Bạn thấy sao?