“Mai em đi rồi, chẳng biết bao giờ mới quay lại.” “Tối nay em không để rời khỏi em nửa bước.”
Trần Bình cố dỗ dành thêm mấy câu. Thấy tôi không mềm cũng chẳng cứng, lại đèn phòng mẹ tôi đã sáng, sợ bà lo, đành dẫn tôi cùng xuống gara.
Tôi quay sang Trần Bình. Gương mặt góc cạnh của lộ rõ vẻ mỏi mệt. Ngón tay nắm vô lăng nổi đầy gân xanh.
Rõ ràng là đang kìm nén cực hạn.
Xe rời khỏi cổng, chạy thẳng lên con đường núi vắng vẻ.
Trên áo khoác là mùi vetiver quen thuộc, khiến tôi dần dần buồn ngủ.
“Trần Bình, em không muốn đi nước ngoài.”
Giọng Trần Bình vang lên, không trả lời câu hỏi, lại có chút dịu dàng mê hoặc: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ một giấc là ổn.”
Xe dừng trước một căn nhà gỗ nhỏ.
Trần Bình cúi xuống tôi, thấy lông mày tôi cau chặt, nhẹ tay vuốt phẳng lông mày tôi.
Sau đó rút chiếc áo khoác khỏi tay tôi, rút ra một túi nhỏ thuốc mê giấu trong lớp lót áo và ném nó đi, rồi mới bước vào trong nhà.
Ngay sau khi bước vào, tôi mở mắt.
12
Trong căn nhà gỗ trên đỉnh núi, chỉ có một ngọn đèn nhỏ bật.
Trong gian phòng không lớn, một tấm màn trắng khổ lớn treo lên.
Trên màn đang phát một đoạn video giám sát.
Thời gian là một đêm hai tuần sau khi Trần Bình đi công tác.
Mẹ chồng tôi xuất hiện, mở cửa nhà mới của tôi thành thạo như người quen thuộc từng ngóc ngách.
Chưa đầy một tiếng sau, bà rời khỏi căn phòng.
Trước khi đi, bà quay sang với người đàn ông đang đứng trong bóng tối:
“Không biết thuốc trai con kiếm có hiệu quả không. Làm xong thì nhanh chóng ra ngoài, đừng để chị dâu con phát hiện.”
Bà có chút chột dạ liếc vào bên trong cửa phòng.
Người đàn ông kia ngơ ngác bước ra khỏi bóng tối.
Chỉ đúng một câu: “Cảm ơn mẹ.” Rồi đi thẳng vào phòng.
Camera dừng lại ở khuôn mặt ta.
Chính là em trai của Trần Bình – Trần Quân.
Phía trước màn hình chiếu, Đan Gia Vận – người mẫu đêm nọ – Trần Bình, mỉm đầy ẩn ý.
“Thật không ngờ đấy, Tổng Giám đốc Trần.”
“Anh hào phóng đến mức có thể chia cả vợ cho thằng em trai thiểu năng.”
“Tiền tôi đã đưa cho rồi, rốt cuộc còn muốn gì nữa?”
Trần Bình chẳng buồn đôi co, chỉ thấy gương mặt Trần Quân trên màn hình — cái gương mặt có năm phần giống mình — lúc này sao cũng chướng mắt.
Anh tắt máy chiếu, quay sang Đan Gia Vận đang nhạt.
“Tiền?”
Đan Gia Vận đưa tay vỗ nhẹ lên vai Trần Bình.
“Lúc đưa tiền đâu có là dùng AI ghép mặt em trai ruột vào?”
“Huống hồ Lâm Viện Viện là thiên kim nhà họ Lâm mà chỉ cần nhà họ Lâm ra tay, cả Hải thị này còn ai dám dính dáng tới tôi?”
“Tôi còn nghe , sắp sửa trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm rồi nhỉ?”
“Vậy mà xuống tay vẫn keo kiệt như thế, năm mươi vạn định đuổi tôi đi à?”
Trần Bình nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
“Camera giám sát đó ở đâu ra?”
Đan Gia Vận , ghé sát tai Trần Bình thì thầm:
“Viện Viện trả hai triệu để có tôi. Dù có xuống địa ngục, tôi cũng sẽ vì ấy mà tìm ra chân tướng.”
Trần Bình quay đầu lại.
Tôi đang đứng ở cửa, khoác chiếc áo mà vừa dùng để giấu thuốc mê.
Ngược sáng, tôi không rõ nét mặt .
Nhưng trong mắt tôi giờ không còn chút gì của sự mê muội những ngày qua.
Trần Bình định theo phản xạ bước đến đỡ tôi.
Tôi né người tránh tay , lạnh nhạt tiếp lời mà vừa bỏ lửng.
“Anh nên cảm ơn mẹ mình. Nếu bà ấy không tiếc, mà chịu mang cái camera thông minh ở cửa nhà tôi đi bán, thì đoạn video này đã chẳng dễ gì bị phát hiện như .”
Tay Trần Bình khựng lại giữa không trung.
“Viện Viện, em nghe giải thích…”
Tôi ,
lại người đàn ông mà tôi đã gần mười năm dưới ánh đèn lờ mờ.
Anh giữ dáng người rất tốt, so với thời đại học cũng chẳng khác là bao.
Nhưng khuôn mặt từng khiến tôi rung ấy, lúc nào cũng ngập tràn vẻ dịu dàng, giờ đây tôi lại không thể hiểu nổi nữa.
Từ khi nào… mọi thứ lại thành ra như thế này?
Biết bao lời nghẹn nơi cổ họng, tôi chỉ thấy thương , xen lẫn buồn .
“Tại sao?”
Trần Bình cúi đầu.
“Hồi đó em trai bị sốt cao, mẹ không chịu đưa nó đi viện… vì phải dành tiền cho lên đại học.”
“Nó bị sốt đến hỏng não… Anh biết nó thích em, đây là món nợ phải trả thay nó.”
Thích tôi?
Tôi bật thành tiếng.
“Chỉ vì nó thấy tôi là à?” “Nó bị đến hỏng cả đầu óc, thấy vẫn đấy, sao không tự giặt sạch rồi dâng mình cho nó luôn đi?”
“Anh… không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…”
Trần Bình bất chợt quỳ xuống, nắm lấy tay tôi.
“Viện Viện, là lỗi của , xin em tha thứ cho … bị ma xui quỷ khiến…”
Trần Bình trông như thể hoảng loạn cầu xin.
Còn tôi thì chỉ cảm thấy buồn nôn tột độ.
Đến tận bây giờ… ta vẫn còn đang diễn.
Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.
Bạn thấy sao?