Không Ra Khỏi Nhà [...] – Chương 2

Cũng không thiếu người Trần Bình có mưu đồ, muốn bám lấy con nhà giàu.

Nhưng trong suốt thời gian nhau, Trần Bình chưa từng nhận tiền chuyển khoản ngày lễ của tôi.

Ban đầu tôi còn tưởng sĩ diện, ngại nhận.

Nên tôi nghĩ cách khác, tặng đồ hiệu có giá trị cao để đem bán nếu cần.

Nhưng Trần Bình không giống mấy người trai cũ chỉ nhăm nhăm kiếm tiền từ tôi.

Tất cả quà tặng của tôi, đều giữ gìn và sử dụng cẩn thận.

Không bán lại bất cứ món nào.

Ngược lại, còn thêm đủ thứ việc để mua đủ thứ cho tôi.

Tình cảm giữa chúng tôi lại vô cùng ổn định, rồi cứ thế đi đến hôn nhân.

Trần Bình xuất thân từ một gia đình nông thôn, ở nhà còn có mẹ và em trai bị thiểu năng.

Ba mẹ tôi chỉ có mình tôi là con , nên cầu Trần Bình phải ở rể, và ký giấy xác nhận tài sản trước hôn nhân.

Bất kể sau này có ly hôn thế nào, cũng phải ra đi tay trắng.

Ngay cả tôi cũng thấy điều kiện này thật bất công, mà Trần Bình không chớp mắt, ký tên cái roẹt.

Lúc này tôi đang tựa vào lòng Trần Bình, toàn thân như buông lỏng, không còn chút đề phòng nào.

“Anh sao giờ mới về…”

Trần Bình dịu dàng hôn lên trán tôi một cái.

“Bên nhà cung cấp có chút vấn đề, vừa mới giải quyết xong hôm nay.”

Tôi ngẩng đầu .

Từ sau khi kết hôn, Trần Bình bắt đầu việc trong công ty của ba tôi.

Bởi những điều kiện ràng buộc trong hợp đồng hôn nhân, ba tôi có thể là hoàn toàn yên tâm về người con rể này. Cũng vì , ông cho tiếp với không ít dự án quan trọng.

Điều khiến ai nấy bất ngờ là, chàng rể ngoan hiền dễ bảo này lại không phải chỉ cái mã.

Công việc gì cũng . Dù là nhà cung cấp dược phẩm khó nhằn nhất, cũng luôn có cách xử lý.

Chỉ trong vòng hai năm, Trần Bình đã trở thành cánh tay phải đắc lực của ba tôi, công việc ngày càng bận rộn.

Anh dùng một tay ôm lấy tôi, tay kia thì nhặt thanh sắt dưới sàn lên, bật thành tiếng.

“Gì đây, em định mưu sát chồng à?”

Tôi đỏ mặt, xấu hổ vừa giận vừa thẹn đẩy ngã xuống ghế sofa.

“Là tại , không chịu lên tiếng em sợ gần chết!”

“Thôi rồi, đi lấy nước cho em.”

Trần Bình nằm xuống theo đà, tay lại không ngoan ngoãn, kéo nhẹ vạt áo ngủ của tôi.

“Không vội, muốn vợ chút đã.”

Dù bình thường công việc Trần Bình đã bận rộn, kiểu đi công tác liên tục suốt ba tháng như lần này thật sự là lần đầu tiên.

Bị trêu ghẹo như , tôi cũng bắt đầu thấy tim đập loạn nhịp. Chỉ trong khoảnh khắc dopamine bắt đầu dâng trào trong não, ánh mắt tôi bỗng liếc thấy một góc tờ phiếu xét nghiệm bị đè dưới gối.

Tờ giấy trắng ấy như đang nhạo chúng tôi lúc này buồn đến mức nào. Người chồng vừa đi công tác ba tháng trở về, người vợ thì đang mang thai… bảy tuần.

Chuông báo vang lên trong đầu tôi, toàn bộ cảm lập tức tan biến.

Trần Bình không hiểu chuyện gì, liếc theo ánh mắt tôi. Ngay lập tức, đưa tay định cầm lấy tờ giấy trắng ấy.

“Cái gì đây…”

04

Không để kịp rõ, tôi vội giật lấy tờ giấy khỏi tay Trần Bình.

“Đơn giao hàng em quên chưa thu dọn.”

Trần Bình có chút ngượng ngùng, gượng rồi đánh trống lảng:

“Anh tự nhiên thấy đói quá, vợ ơi.”

Đúng như ý tôi. Ở lại thêm một giây, tôi cũng sợ lộ sơ hở.

Cho đến giờ phút này, tôi vẫn chưa hiểu rõ cái thai trong bụng mình là chuyện gì.

Nghĩ đến việc Trần Bình vì muốn ba tôi chấp nhận mà việc cật lực, còn tôi thì lại lén lút mang thai, đến mức… ngay cả cha đứa bé là ai cũng không biết.

Tôi chỉ thấy trong lòng nặng trĩu vì áy náy và buồn bực.

Không dám vào mắt Trần Bình, tôi nắm chặt tờ giấy xét nghiệm trong tay, vò nát, rồi cúi đầu đi thẳng vào bếp.

“Em đi nấu cơm.”

Nói là nấu cơm, đầu óc tôi đã bay đến tận chín tầng mây.

Cuối đầu cái bụng nhỏ còn chưa nhô lên kia, thậm chí tôi còn có suy nghĩ độc ác: muốn cho đứa nhỏ không rõ cha này một cú.

Càng nghĩ tôi càng quyết tâm phải bỏ cái thai.

Nhưng… nếu rồi thì sao? Tên biến thái đó có quay lại nữa không?

Hắn có thể lẻn vào nhà tôi khi tôi hoàn toàn không hay biết, nơi này căn bản đã không còn an toàn nữa.

Nếu tôi thai, hắn có trả thù không? Liệu có khi nào hắn sẽ nhân lúc tôi và Trần Bình đang ngủ mà đâm chết cả hai?

Càng nghĩ tôi càng thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Một tay không cầm chắc, con dao bếp rơi “keng” xuống nền nhà.

Tôi choáng váng cúi xuống nhặt, không cẩn thận để tay chạm vào lưỡi dao.

Một vết cắt dài hiện rõ, máu lập tức tuôn ra.

Cảm giác đau nhói khiến tôi như bừng tỉnh từ trong mộng.

Không .

Nơi này thật sự không còn an toàn nữa.

Cho dù Trần Bình hôm nay có nghi ngờ gì, chúng tôi cũng phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Tôi không kịp rửa vết thương, chỉ vội rút hai tờ khăn bếp ép lên chỗ máu đang rỉ không ngừng rồi định chạy ra gọi Trần Bình.

Ai ngờ lại thấy đang ngồi trên ghế sofa quay lưng về phía tôi, ngẩn người bất như tượng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...