Không Quen Nuôi Sói [...] – Chương 4

05

Không lâu sau, Triệu Thanh lại tìm đến tôi, khóc lóc rằng nó sắp bị chồng cũ bức điên rồi.

"Mẹ, đây đã là người giúp việc thứ ba con tìm trong tháng này rồi! Bố con không chê người ta xấu thì chê người ta già, đây là tìm người giúp việc chứ có phải tìm vợ đâu! Cứ tiếp tục thế này, con thật sự sắp bị phát điên rồi!"

Đây đúng là chuyện mà chồng cũ có thể ra .

Tôi hiểu rõ ý đồ Triệu Thanh đến tìm tôi, nên trước khi nó mở lời cầu xin, tôi đã chặn họng nó trước.

Tôi kể cho nó nghe nguyên nhân thật sự của việc ly hôn năm xưa, đồng thời bày tỏ rằng cả đời này không muốn dính líu gì đến hắn ta nữa.

Nhưng Triệu Thanh lại không để tâm: "Mẹ, đó đều là chuyện cũ bao nhiêu năm, bố con đã bỏ hẳn cái tật bạo hành gia đình rồi! Hơn nữa, con cũng chẳng còn để ý đến vết sẹo bỏng trên chân mình nữa, mẹ lại vì bị đánh vài cái mà cứ canh cánh trong lòng đến tận bây giờ sao?"

Tôi Triệu Thanh không thể tin nổi.

Đây là đứa con trai mà tôi vất vả nuôi nấng sao?

Nỗi đau khổ và dày vò mà tôi phải chịu đựng năm xưa, trong miệng nó chỉ là một câu qua loa như .

Lúc này, trong lòng tôi dâng lên một nỗi đau khó tả, nỗi đau này còn khó chịu hơn cả khi bị bạo hành.

Tôi không muốn thêm gì nữa.

Những gì tôi có thể cho Triệu Thanh, tôi đều đã rồi, bảo tôi hầu hạ chồng cũ là điều tuyệt đối không thể.

Thấy tôi kiên quyết, Triệu Thanh bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi.

"Mẹ, con thật với mẹ nhé! Bố con , ông ấy muốn mẹ quay về chăm sóc ông ấy, nếu không sẽ không cho con hai căn nhà kia nữa!

"Mẹ, mẹ thương con một chút đi, nếu không có nhà thì Tiểu Văn thật sự sẽ chia tay với con! Mẹ thật sự muốn con bị bức c.h.ế.t sao?"

Trái tim tôi lạnh buốt.

Rõ ràng là nó đang uy h.i.ế.p tôi, lại quay ngược lại trách móc tôi, mẹ ruột của nó, muốn bức c.h.ế.t nó!

Tôi lại một lần nữa kiên quyết từ chối, đồng thời với Triệu Thanh rằng sau này đừng đến tìm tôi vì chuyện này nữa.

Khi rời khỏi nhà tôi, ánh mắt Triệu Thanh toàn là oán hận.

Tôi vất vả nửa đời người, dồn hết tâm sức cho con trai, chưa từng sống cho bản thân mình một ngày nào.

Vậy mà lại nhận kết quả như thế này.

Tôi thật sự quá thất bại!

May mắn thay, không lâu sau, của Triệu Thanh đã liên lạc với tôi, rằng ấy và Triệu Thanh đã ấn định ngày cưới.

Ngày cưới đã định, chứng tỏ chuyện nhà cửa đã giải quyết.

Tôi cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ lần đó, Triệu Thanh không liên lạc với tôi nữa.

Còn một tháng nữa là đến đám cưới của nó, tôi vẫn chưa nhận thiệp mời.

Cứ tưởng duyên phận mẹ con giữa tôi và Triệu Thanh sắp chấm dứt, thì nó lại đột nhiên vội vàng đến tìm tôi.

06

Triệu Thanh vội vàng đến, cũng không gọi điện trước.

Mắt tôi đỏ hoe, trong lòng có chút chua xót.

"Mẹ, con xin lỗi! Trước kia đều là con không tốt, con cảm thấy có lỗi với mẹ, không dám chủ liên lạc với mẹ!"

Triệu Thanh quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt tôi!

"Mẹ, con dựa vào mẹ vô bờ bến của mẹ, đến cầu xin mẹ lần cuối!"

Hóa ra, chồng cũ gần đây lại lên cơn bệnh, nửa người không còn cử , ngay cả đi lại cũng phải dựa vào dụng cụ hỗ trợ.

Tính khí nóng nảy của ông ta càng trở nên tệ hơn.

Triệu Thanh ngày đêm chăm sóc, gầy rộc đi cả một vòng.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của con trai, tôi đau lòng cho nó vì có một người cha như .

Triệu Thanh muốn người chăm sóc, chồng cũ không đồng ý.

Tuy nhiên, chồng cũ đã sang tên một căn nhà cho nó rồi, căn còn lại thì là đợi cháu nội ra đời rồi mới sang tên.

Triệu Thanh vì chăm sóc chồng cũ mà phải việc quần quật, đến cả công việc cũng nghỉ rồi.

Nhưng ngày cưới sắp đến, nó vẫn chưa thể thoát thân .

"Mẹ, chỉ một ngày thôi! Mẹ giúp con chăm sóc bố con một ngày thôi!"

Triệu Thanh rằng thứ bảy tuần sau nó nhất định phải cùng Tiểu Văn về quê cúng tổ, đi trong ngày, có thể về ngay trong ngày.

"Mẹ, con đã với bố con rồi, là có người giới thiệu cho ông ấy một người mới để tìm hiểu nhau trong một ngày, bảo ông ấy cả ngày phải ngoan ngoãn nghe lời. Đến lúc đó mẹ đeo khẩu trang, đeo kính vào, hai người đã ba mươi năm không gặp nhau rồi, bố con chắc chắn không nhận ra mẹ đâu!"

Triệu Thanh hết lời đảm bảo với tôi rằng đã dặn dò chồng cũ phải ngoan ngoãn nghe lời, tôi chỉ cần đến nấu ba bữa cơm cho ông ta là .

Triệu Thanh vừa vừa khóc: "Con biết con không nên khó mẹ, mẹ ơi, trên đời này chỉ có mẹ là người sẵn lòng giúp con thôi!"

Con trai đã đến nước này rồi, tôi không thể không giúp.

Dù sao cũng chỉ một ngày, chỉ là nấu cơm thôi mà.

Lúc đó tôi che chắn kín mít một chút, cố gắng không đối mặt với chồng cũ là .

Tôi gật đầu đồng ý.

Triệu Thanh kích ôm chầm lấy tôi, rằng nó muốn ăn cơm do chính tay tôi nấu.

Tôi và con trai dường như đã trở lại như xưa.

Nhưng tôi không ngờ rằng, đây lại là một cái bẫy c.h.ế.t người!

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...