Sau khi cá cược với anh em của mình, Đoàn Uyên theo đuổi tôi. Nhưng hiện tại, hắn hối hận rồi. “Cô ta lúc nào cũng dính chặt lấy tôi như keo dính chuột vậy, thật kinh tởm.” Ngày sinh nhật của tôi, hắn ấn đầu tôi xuống, bắt tôi phải ở cùng nam sinh lôi thôi nhất lớp. “Cô và cậu ta mới là trời sinh một đôi, cô biết không?” Sau đó, tại bữa tiệc từ thiện lớn nhất thành phố, người đàn ông ngồi trên ghế chủ vị thu hút sự chú ý của mọi người, anh ấy ôm lấy eo tôi, khẽ hướng hắn mỉm cười. “Đoàn thiếu gia nói rất đúng, chúng ta quả thực là trời sinh một đôi.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?