Không Phụ Minh Nguyệt [...] – Chương 4

Ta vùi đầu vào lồng ngực vạm vỡ đó, không dám thẳng vào mắt y.

 

Ban nãy thật sự quá nguy hiểm, nếu như y cho người kiểm nghiệm tách trà đó, thì cơ thể này sẽ chết là cái chắc, sau này phải tìm đâu ra một cơ thể thích hợp đến .

 

Quả thật rất may.

 

Bên trong Phù Cừ Các, y đặt ta lên chiếc bàn rồi hôn lên trán ta một cái.

 

Ta cúi đầu nhỏ giọng: “Khiến đại nhân chịu mệt rồi.”

 

“Thế nàng tính sao để trả công cho ta đây?”

 

Ta lập tức hiểu thấu trong lòng, sắc mặt ngượng ngùng bắt đầu cởi y phục trên người của y.

 

“Cái này để dành đến tối đi.” Y nắm lấy tay ta, hỏi: “Có biết cơm không? Ta muốn thử tài nghệ của nàng.”

 

Đương nhiên ta biết rồi.

 

Nhưng hoa khôi thanh lâu nào mà biết cơm cơ chứ.

 

Ta uyển chuyển đáp lời: “Đại nhân muốn ăn gì, thiếp sẽ vì đại nhân học .”

 

Tiêu Ngọc Minh ngước mắt ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm túc hỏi ta: “Gà sốt dầu hành, có không?”

 

6.

 

Khi nghe tên của món ăn này, ta đã rất kinh ngạc.

 

Tiêu Ngọc Minh sống và lớn lên tại kinh thành, sao lại thích ăn món này cơ chứ?

 

Gà sốt dầu hành là món ăn đặc sản tại quê hương thôn Nam Bính của ta, trước đó Dung Ngạn thích nhất ăn món này, đa số những con gà nuôi chỉ để lấy trứng hoặc sẽ đưa tới chợ bán, thường ngày còn không nỡ ăn, cùng lắm là tết đến hay lễ tiết gì mới bắt để thôi.

 

Trước ngày Dung Ngạn vào kinh thi cử, ta đã lệ vì hắn mà một con gà.

 

Ta không nỡ ăn quá nhiều, cứ cầm màn thầu mà gặm.

 

Hắn vẫn như thường lệ, gắp vào chén ta cái cánh gà mà ta thích ăn nhất rồi : “Nương tử, lần này nếu như ta có thể thi đậu, nhất định ta sẽ không phụ nàng.”

 

“Nhất định chàng sẽ .”

 

“Sau này chúng ta muốn ăn gì thì ăn cái đó, nương tử cũng không cần phải lao lực nhiều, ta quan, bổng lộc đều đưa hết cho nàng giữ, nàng muốn mua gì cứ việc mua.”

 

Khi đó hắn nắm chặt lấy tay ta.

 

Những lời mật ngọt rót vào tai, giờ đây nghĩ đến thôi cũng cảm thấy thật mỉa mai sao.

 

Rõ ràng chỉ còn lại uất hận, nghĩ tới đây, trong lòng ta vẫn đau như thuở ban đầu, xém chút nữa là lệ vươn ướt mi.

 

Vì muốn che giấu cảm , ta mượn cớ vùi đầu vào lòng của Tiêu Ngọc Minh, giả vờ nũng nịu.

 

Y đưa tay dịu dàng vỗ về.

 

Người nào không biết, còn tưởng y đang an ủi ta.

 

Sau khi Tiêu Ngọc Minh rời đi, ta liền nhốt mình trong bếp, vì muốn che đậy việc biết cơm, ta đã cố ý khét mấy con gà, tưởng chừng như sắp nổ tung phòng bếp, âm thanh tĩnh rình rang như trẩy hội.

 

Những thứ này chính là thể hiện sự để tâm của ta đối với thủ phủ đại nhân đấy.

 

Trải qua nhiều lần “thất bại”, cuối cùng ta cũng đã thành công.

 

Trong một ngày đẹp trời tươi mát, bưng đến bên bàn của Tiêu Ngọc Minh.

 

Y món gà sốt dầu hành trong khay, tựa như ngây ngốc, rất lâu không đến đũa.

 

Khi y ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt đó tràn ngập cảm, dường như ta đã gặp ở đâu đó thì phải.

 

Là dịu dàng, thương xót, hay là hổ thẹn?

 

Chẳng biết nên như thế nào nữa.

 

Nhất định là do ta nhầm rồi.

 

Ta vội lên tiếng: “Là do món ăn thiếp không hợp khẩu vị với đại nhân?”

 

“Không.” Đôi môi của y hơi run run, “Món ăn do nàng , là món ngon nhất thế gian này.”

 

Ta ngơ ngác khó hiểu.

 

Thủ phụ đại nhân, rõ ràng ngài chưa đũa luôn đấy!

 

Y kéo ta ngồi xuống, cho người lấy thêm một bộ chén đũa: “Sau này dùng thiện, ta và nàng cùng ăn nhé.”

 

“Được không? Phu nhân?” Thấy ta không đáp lời, y lại hỏi lần nữa.

 

Y gọi ta là “phu nhân” sao?

 

Chỉ có chính thê mới có tư cách xưng hô như thế kia mà?

 

Ta chẳng qua chỉ là một trong số những cơ thiếp của y, mà còn xuất thân từ thanh lâu, y gọi ta như thế là đang muốn lấy mạng ta sao?!

 

Ta sợ đến mức lại muốn quỳ xuống, bị y kịp thời ngăn lại, chính tay kéo ta ngồi lên ghế ngay cạnh bên với y.

 

“Phu nhân không cần hà khắc đến thế, càng không cần phải sợ ta.”

 

Y gắp cánh gà đặt vào chén ta, tác như đã quen từ lâu, tưởng chừng như trước đây cũng đã như thế: “Ta gọi nàng là phu nhân, thì nàng chính là phu nhân của ta.”

 

Sau đó y gắp một miếng thịt đưa vào miệng, thưởng thức mùi vị trong đó, cất lời khen ngợi: “Đây là món ăn ngon nhất mà ta từng ăn đấy.”

 

7.

 

Dùng một bữa cơm thôi mà trong lòng ta phập phồng, cảm đan xen.

 

Tiêu Ngọc Minh lại ăn không ngớt miệng, đường đường là một thủ phụ, lại trông như chưa từng ăn qua món ngon .

 

Đại khái chắc là do quen miệng ăn những món ngon trong kinh thành, đôi lúc ăn một chút đặc sản thôn dân, thế nên mới cảm thấy thích thú đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...