Không Phải Vợ Của [...] – Chương 9

“Anh biết em sẽ đến mà. Ủa? Chân em bị sao ?”

Chu Việt đang tươi ở cửa, thấy chân tôi thì chuyển sang ngạc nhiên. Tôi và Lâm Duyệt nhau, cạn lời. Vô tới bệnh viện rồi vẫn gặp phải Chu Việt. Thật là xui xẻo. Chu Việt chân tôi, ra vẻ thương : “Anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa chân cho em, sẽ không sao đâu.”

"Cám ơn, không cần quan tâm. Anh tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa cho Thẩm Dao chưa? Nghe taấy đã chuyển vào phòng ICU mấy lần rồi.”

"Thời Sênh, em định cãi nhau đến bao giờ? Thôi, quên đi, em muốn . Khi nào hết giận thì đến gặp .”

Chu Việt bực bội đóng cửa, tôi chạm vào trái tim mình. Lần đầu tiên, đối mặt với sự giận dữ của Chu Việt tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Thích Chu Việt mười năm, tôi theo sát từng bước chân của ta. Học cùng trường cấp 3 và chọn học cùng trường đại học chỉ để có thể gần ta thêm chút nữa. Tôi khi đó ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần tôi luôn ở bên cạnh, rồi cũng sẽ có ngày ta thấy tôi. Từ 16 đến 26 tuổi, Chu Việt chiếm phần lớn thời gian của tôi. Tôi bướng bỉnh nghĩ rằng cả đời chỉ có thể thích một người. Nhưng Chu Việt, ta không xứng.

 

Tôi muốn thích người khác.

 

10.

 

mỗi ngày Chu Việt đều đến phòng bệnh của tôi, mỗi lần đến đều gặp Giang Dục đang ở đây. Cách ta Giang Dục cũng thay đổi liên tục, cuối cùng ta vẫn chọn lừa mình dối người, tôi kiên quyết : "Anh không tin em có thể buông là buông. Thời Sênh em sẽ không rời bỏ .”

 

 

Ai cho ta tự tin ?

 

Là tôi cho. Tôi của quá khứ trong mắt chỉ có Chu Việt. Khi đó Thẩm Dao và Chu Việt bên nhau, tôi giấu cảm đơn phương của mình đi, tiếp tục thân và em nhà bên, chúc phúc cho bọn họ. Sau đó khi Chu Việt đề nghị tôi ta, tôi cũng đồng ý không chần chừ. Nếu có thể quay lại quá khứ, tôi không ngại tát bản thân mình vài cái cho tỉnh ra.

 

Tôi tức giận đến mức đòi Giang Dục cho tôi xuất viện. Tôi không thể ở nơi mà Chu Việt có thể tự do ra vào như thế này nữa. Tôi đảm bảo lần tiếp theo thấy ta tôi sẽ không chần chừ mà lấy cục bột bó chân của mình quăng thẳng vào mặt ta. Giang Dục bị tôi cho không thể không nghe theo.

 

"Trước đây chân ấy đã từng bị thương, vết thương cũ sẽ không bị vết thương mới này ảnh hưởng, không để lại di chứng gì. Đúng không?”

 

Sau khi bác sĩ điều trị nhiều lần đảm bảo, đưa tôi về khách sạn để tiện chăm sóc.

 

Tôi nghi hoặc Giang Dục, tự hỏi sao ấy biết chân tôi đã từng bị thương, ấy chỉ đã biết tôi nghĩ gì, nhéo mũi tôi, tôi thật sự không nhớ gì cả.

 

Tôi đã quên chuyện gì?

 

Để chăm sóc tôi tốt hơn, Giang Dục gác lại toàn bộ công việc. Nói thật, còn tốt hơn trợ lý và Lâm Duyệt. Cơm bưng nước rót, phục vụ đến tận chân răng. Nếu cần đánh giá, chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại tặng 5 sao.

 

Tôi thực sự hài lòng, ngoại trừ việc ánh mắt tôi ngày càng nóng bỏng.

 

Được hơn tháng, lúc tái khám, bác sĩ thông báo vết thương của tôi đã hoàn toàn hồi phục, có thể tháo bột. Giang Dục mừng đến mức bế bổng tôi lên và xoay vòng vòng. Sau đó hồ hởi kéo tay tôi, đòi đi đăng ký kết hôn ngay lập tức.

 

Tôi cạn lời, ngay lập tức giải thích: “Anh sợ. Lấy vợ phải lấy liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ gièm pha. Em lại xinh đẹp như , lỡ như ngày nào đó gì đó khiến em không vui em lại đuổi đi nữa…”

 

Tôi chột dạ, vội kiễng chân hôn lên môi , chặn lại lời buộc tội sắp ra. Đôi mắt tràn ngập ý , ra chiều khoái chí. Anh ra tiếng, lồng n.g.ự.c rung , ngay lập tức lật ngược thế, tấn công dồn dập tôi tháo giáp đầu hàng. Đến thời khắc quan trọng, đột ngột dừng lại. Có thứ gì đó lạnh lẽo xỏ vào ngón tay đeo nhẫn của tôi. Đầu óc tôi còn đang lâng lâng đã bị Giang Dục kéo tay đến Cục Dân chính, điền thông tin chụp ảnh nộp tiền lấy chứng chỉ. Định thần lại, tôi không thể tin hai quyển sổ nhỏ màu đỏ trước mặt.

 

“Sênh Sênh, đi đăng ký kết hôn trước đã. Anh sợ em lại hối hận…”

 

Chỉ vì mê trai, bị hôn đến mềm lòng, nghe lời Giang Dục dụ dỗ mà tôi đã dễ dàng trở thành vợ hợp pháp của . Cầu hôn đâu? Nhẫn đây rồi, còn hoa đâu? Không khí lãng mạn, khoảnh khắc đáng nhớ của tôi đâu? Không nhiều. Giận!!!

 

Không thể tin , mới đây tôi còn đang vui vẻ chuẩn bị cho đám cưới với Chu Việt, giờ phút này mà tôi đã trở thành vợ người khác rồi.

 

Vừa vào phòng, Giang Dục đã vội vã ôm lấy tôi, đôi mắt sáng ngời tràn đầy phấn khởi tỏ rõ tâm trạng vui vẻ của chủ nhân. Tôi vừa thẹn vừa giận, bối rối đẩy ra.

 

“Trời còn sáng mà!”

 

"Để kéo rèm lại”

 

------------

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...