Thẩm Dao sắp c..hết, điều đó không có nghĩa là Chu Việt quyền bắt cóc đạo đức ép tôi phải chiều theo ý ta. Không muốn tốn thời gian với những người không liên quan nữa, tôi quay người rời đi. Chu Việt bỗng nắm lấy cổ tay tôi, vừa xoa nhẹ vừa dỗ dành.
"Anh biết em còn tức giận, sẽ bù đắp cho em mà. Đừng giận nữa nhé.”
"Bỏ tay tôi ra!” Tôi vùng vẫy cố gắng tránh thoát không thành công.
Lâm Duyệt cũng cố gắng giúp đỡ không hiệu quả. Chênh lệch sức lực giữa nam nữ không phải muốn tránh là thoát . Đang không biết sao thì Giang Dục từ đâu đột nhiên xuất hiện.
"Chị Thời Sênh, đạo diễn tìm chị. Nhanh lên nào!”
Có vẻ như Giang Dục đã chạy tới, hơi thở gấp gáp, nắm lấy cổ tay Chu Việt đang nắm tay tôi lặng lẽ dùng sức. Cuộc chiến thầm lặng giữa hai người đàn ông nổ ra lúc nào tôi cũng không hay. Một lúc sau, Chu Việt cũng buông cổ tay tôi ra, qua lại mặt tôi và Giang Dục.
"Anh biết Thời Sênh luôn là tốt và hiểu chuyện, ở bệnh viện chờ em."
Giang Dục nắm tay tôi và đi dưới ánh mắt toát ra trái tim vì đu OTP thành công của Lâm Duyệt.
Anh kéo tay tôi tránh né mọi người rồi vào một phòng khách trống; cắn chặt răng hàm, vẻ mặt tỏ rõ chủ nhân đang rất không vui. Bàn tay nắm lấy tôi nóng bỏng, rõ ràng nhỏ hơn tôi hai tuổi lúc này tôi không dám lên mặt với .
"Chị Thời Sênh, chị còn thích ta không?”
"Ừm huh?”
Buông tay tôi ra, Giang Dục tôi bằng một đôi mắt chân thành chứa cháy bỏng: “Đừng thích ta nữa không? Nhìn này, không? Anh cũng thích em từ lâu rồi…”
Giang Dục tỏ bất ngờ tôi đứng hình mất mấy giây. Suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu chính là ánh trăng độc ác trong bài hát của Giang Dục chính là tôi. Tôi bối rối, cảm giác kì lạ dâng lên, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể. Còn chưa kịp trả lời thì chúng tôi nghe mọi người gọi tên tôi. Tôi nghiêng mặt tránh né ánh mắt , cúi đầu, hơi thở phả vào mũi tôi, thì thầm vào tai tôi.
“Không sao, lát nữa quay xong trả lời cũng . Anh chờ.”
Hít sâu, lấy lại tinh thần, cảnh quay này là cảnh nam nữ chính đoàn tụ trên chiến trường, để lên phim chân thật hơn, đạo diễn đã sử dụng một số điểm nổ thực tế. Tai nạn xảy ra khi điểm nổ phát nổ trước dự tính, tôi đang chìm đắm trong vai diễn, thâm nhau với nam chính cách khá xa. Tiếng nổ lớn vang lên, một số vật thể không xác định bay về phía tôi, chân tôi đột ngột đau dữ dội; tôi ngã xuống và dần mất đi ý thức. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là Giang Dục hoảng sợ lao nhanh về phía mình.
Chu Việt đúng là sao chổi, chỉ cần thấy ta chắc chắn sẽ phải gặp xui xẻo.
[Bạn đang đọc Không phải vợ edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]
9.
Khi tôi tỉnh lại đã là nửa đêm, Giang Dục đang ngủ gục bên cạnh giường bệnh. Tôi thử nhấc chân, thật may là tôi vẫn cử đôi chân đang bó bột của mình, sẽ sớm ổn thôi.
Giang Dục lộ ra nửa gương mặt, quai hàm góc cạnh, mũi cao thẳng, lông mi dài cong vút buông xuống, môi mỏng, ấy thực sự rất đẹp trai. Như cảm nhận ánh mắt của tôi, Giang Dục khẽ giật mình, tỉnh giấc.
“Sênh Sênh em tỉnh rồi à? Em có thấy khó chịu ở đâu không? Có đau đầu không? Anh gọi bác sĩ đến.”
Anh lo lắng sờ trán tôi, thấy tôi tỉnh mừng rỡ đến mất bình tĩnh. Tôi mỉm lắc đầu, dáng vẻ lo lắng khẩn trương của thật đáng .
"Em còn . Em có biết là sợ như thế nào không?”
“Sao?”
"Sợ mất em lần nữa.”
Nghe Lâm Duyệt , khi tôi hôn mê, Giang Dục tức giận đến mức không ai dám phát ra tiếng. Chị ấy vừa gọt táo vừa trêu tôi: "Tống Thời Sênh, em có sức hút ghê gớm, em đã hoàng tử ca vì em rơi nước mắt, nếu em có mệnh hệ gì, không biết Giang Dục sẽ sao nữa…”
Hóa ra cảm giác lại ngọt ngào lãng mạn thế này. Tôi mỉm ngước mắt khi nghe tiếng cửa mở. Nhìn thấy Chu Việt bước vào, nghẹn họng trân trối. Thiệt là mất hứng.
Bạn thấy sao?