Không Phải Vợ Của [...] – Chương 6

Khi tôi sắp mở miệng cầu xin, chợt dừng lại. Nhìn vào mắt tôi, cố nén dục vọng sắp tràn ra: “Chị Thời Sênh, kỹ, tôi là ai?”

 

Tôi bất mãn khẽ hừ, ngẩng cổ lên, vòng tay qua cổ và bằng đôi mắt quyến rũ. Dùng đầu gối cọ vào nơi nguy hiểm nào đó, tôi kéo đầu xuống và thì thầm vào tai : “Giang Dục, cái đuôi nhỏ của tôi”

 

Mắt lấp lánh ánh sáng như có cả bầu trời đầy sao bên trong, siết chặt vòng tay, Giang Dục trực tiếp đưa tôi đi vào bến mê. Tất cả những gì tôi nhớ sau đó chỉ là: "Tống Thời Sênh, bây giờ em hối hận cũng đã muộn.”

 

Những nụ hôn như mưa bão rơi xuống, hơi thở dồn dập bên tai. Tôi như con thuyền nhỏ, lên xuống phập phồng, bám víu loạn xạ, chỉ nhớ cơ bụng rắn chắc thật sự có 8 múi; Lâm Duyệt đoán sai số lượng rồi.

 

Đêm qua tôi đã phải thức trắng đêm. Giang Dục hoàn toàn không cho tôi nghỉ ngơi. Anh ấy như một con hổ nhịn đói lâu ngày, bắt con mồi và thưởng thức nó suốt cả đêm dài.

 

Sáng, tôi bị ánh nóng bỏng của Giang Dục tỉnh giấc.

 

"Chào buổi sáng, Sênh Sênh.”

 

Rõ ràng người việc tốn sức không ngừng nghỉ đêm qua là Giang Dục, mà sao người mệt mỏi không thể cử lại là tôi. Còn thì tràn đầy sinh lực, năng lượng tích cực tràn ra từ trong ánh mắt.

 

“Tôi… cậu…”

 

"Chị Sênh Sênh, tôi đi lấy bữa sáng, chị có muốn ăn bánh mì với trứng lòng đào và sữa không?”

 

Nhấp một ngụm sữa, tôi cố gắng tìm từ ngữ sao cho bản thân không giống như khách làng chơi, tránh tổn thương trái tim thiếu nam của Giang Dục: “Giang Dục, đêm qua, chúng ta…”

 

"Tôi biết, chị Sênh Sênh, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này.”

 

"Chà. Ý tôi là cậu có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra không? Dù sao thì chúng ta cũng là người của công chúng, nên giữ khoảng cách một chút…”

 

"Chị Thời Sênh, không sao đâu. Tất cả đều do tôi tự nguyện. Mặc dù chị đã cướp đi đời trai trong trắng của tôi đó không phải là lỗi của chị, chị không cần phải chịu trách nhiệm gì với tôi đâu…”

 

Giang Dục càng càng tủi thân, giọng càng lúc càng nhỏ, xen kẽ những tiếng nấc gần như không thể nghe . Anh cúi đầu giấu đi đôi mắt ầng ậng nước. Tôi bị cảm giác tội lỗi bao vây, chính tôi, người phụ nữ trưởng thành dựa vào men say đã nổi thú tính lên, ăn sạch thanh niên ngon miệng trước mặt. Đầu càng cúi càng thấp, tay của tôi đang vùng vẫy muốn tránh thoát sự trói buộc của lý trí để tự tay xoa đầu an ủi; tôi tỉnh rượu rồi, sao có thể để bản năng điều khiển cơ thể mình nữa.

 

Những gì có thể tôi đều không thể tôi cũng đã với đêm qua hết rồi, giờ gì cũng đã muộn. Nhưng, đêm qua có phải Giang Dục đã chủ quyến rũ tôi không?

 

7.

 

Sau ngày hôm đó, Giang Dục thật sự không đến đoàn phim nữa. Tôi đã phủ định mọi mối quan hệ với ấy, chắc hẳn ảnh đã rất đau lòng. Cảnh quay ở Giang Thành kết thúc và tôi theo đoàn phim di chuyển đến địa điểm quay tiếp theo.

 

Sau đó, tôi gặp lại Giang Dục ở một bữa tiệc từ thiện, đứng tôi từ xa, ánh mắt ai oán, thậm chí còn không nghe người khác chuyện với mình. Tôi đỏ mặt, vội tránh né ánh đó, cảm giác như bản thân là kẻ phụ , cướp đi sự trong trắng con trai nhà lành sau đó quất ngựa truy phong.

 

Bẵng đi một thời gian, tôi nghe giọng của Giang Dục trong trailer MV ca khúc sắp phát hành. Ca khúc "ánh trăng không tỏ” vừa trình làng đã nhận sự quan tâm đặc biệt của dư luận.

 

[Một ánh mắt của em vô lướt qua, trái tim khẽ rung . Không phải bất ngờ, là lên kế hoạch từ lâu. Anh ánh trăng ánh trăng không hề biết]

 

Vừa nghe lời bài hát buồn đến nao lòng, vừa chàng ca sĩ cả người tỏa ra 3 chữ “rầu thúi ruột”, “đang thất ”, “cần cứu giúp” tôi càng chột dạ, đọc bình luận của cư dân mạng để bình tĩnh nỗi lòng, tôi chợt phát hiện một chuyện thú vị.

 

[Giang Dục đang trong trạng thái thầm và đã bị từ chối, thất . Giám định hết]

 

[Tôi cũng cảm thấy đó là sự thật]

 

[Con trai ngoan, đến đây mẹ thương, là con nhà ai dám chê con trai hoàn mỹ của mẹ]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...