3.
Trên giường bệnh sắc mặt Thẩm Dao tái nhợt.
“Chu Việt, em nghe tin và Thời Sênh sắp kết hôn. Gọi đến đây lúc này không phiền chứ?”
Chu Việt đưa bàn tay run rẩy chạm vào mặt Thẩm Dao, ta áp mặt vào tay Chu Việt nhẹ nhàng nức nở: :Em biết là em không nên gọi cho . Nhưng em chỉ muốn gặp lần cuối. Em sợ, sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nữa”
“Không, chỉ cần em muốn, chỉ cần em gọi sẽ đến bên em ngay lập tức.”
Chu Việt mạnh mẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt chân thành và nghiêm túc hứa hẹn. Nhìn đôi tay đang gắt gao bám víu lấy nhau kia, lòng tôi chợt đau nhói như thể bị kẹp và vò nát ở giữa hai bàn tay đó .
“Anh về đi, không cần lo cho em, Thời Sênh mà biết sẽ buồn lắm đó. Có thể gặp mặt như thế này, em thấy cuộc đời em đã không còn gì phải hối tiếc. Chỉ tiếc là em không thể giành lấy một cách công bằng với Thời Sênh nữa.”
“Không. Em sẽ không c..hết, sẽ không để ai cướp đi em, cho dù là thần c..hết. Em đã hứa sẽ cưới là sẽ sinh rất nhiều con không phải sao? Em không thể thất hứa.”
Chu Việt hoảng sợ, ôm chặt Thẩm Dao vào lòng. Sau đó áp trán lên trán ta, hôn nhẹ lên mắt và dịu dàng an ủi.
“Anh không hận em sao?”
"Anh chưa bao giờ hận em. Mấy năm nay rất nhớ, rất nhớ em.”
Tôi như người ngoài cuộc, ngơ ngác đứng chồng sắp cưới của mình ôm hôn đắm đuối người cũ. Nước mắt như vỡ đê lăn dài thành dòng trên gò má.
Suốt 5 năm qua, Chu Việt đã tỏ ra rất tôi, thề không để cho tôi rơi dù chỉ là một giọt nước mắt. Tôi đã tin rằng ta không còn cảm giác gì với Thẩm Dao nữa.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y không để mình khóc thành tiếng. Có người vội vàng bước qua, tiếng bước chân đôi chim cu say mê tíu tít kia bừng tỉnh, vừa nhấc mắt Thẩm Dao đã thấy tôi.
“Thời Sênh…”
Chu Việt vội vã quay đầu, thấy tôi, ta im lặng không gì, ánh mắt hoảng hốt. Sự khó xử tràn lan khắp căn phòng, Chu Việt vội buông Thẩm Dao ra, hắng giọng cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Sao em lại đến đây?”
Tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên, chua chát : “Anh để quên điện thoại, em đem đến cho , có vẻ như em phiền hai người rồi thì phải”
"Thời Sênh, không phải như cậu nghĩ đâu, nghe mình giải thích đã…” Thẩm Dao hoảng hốt vội vã nhào xuống giường muốn nắm lấy tay tôi giải thích. Nhưng toàn thân ta không có chút sức lực nào, chân mềm nhũn và gần như phải dùng mặt tiếp đất.
May cho ta là đã Chu Việt đứng gần đó nhanh tay lẹ mắt đỡ và ẵm trở lại giường bệnh. Đắp chăn lại cho người cũ xong, ta mới quay lại giải thích với tôi: "Thời Sênh, đừng trách Dao Dao, không phải lỗi của ấy.”
Dừng một chút, dường như hạ quyết tâm, ta trịnh trọng thông báo với tôi: "Thời Sênh, hãy hoãn đám cưới của chúng ta lại. Anh sẽ cưới Dao Dao trước. Cô ấy bị bệnh nặng, bác sĩ thông báo chỉ còn sống 3 tháng, không muốn để ấy ra đi trong tiếc nuối.”
Tôi không tin vào tai mình, trò hề này tôi không nhịn : “Sau đó thì sao?”
"Anh sẽ cưới em như dự định, chỉ là hoãn lại một thời gian mà thôi.”
Wow, tôi mở to mắt vì kinh ngạc. Đây là Chu Việt mà tôi biết sao? Không ngờ rằng người như ta lại thở ra mấy câu như . Anh ta đang nghĩ gì trời? Trong vòng mấy tháng muốn cưới vợ 2 lần, mà tôi còn phải xếp hàng đợi đến lượt cơ đấy. Anh ta nghĩ ta là ai? Khang Hi lão gia hay Vi Tiểu Bảo?
“Khỏi cần! Không cưới xin gì nữa hết.”
“Tống Thời Sênh em có thể đừng vô lí như không? Dao Dao sắp c..hết rồi!”
"Cô ta c..hết thì mắc mớ gì tới tôi?”
“Em thật sự mong ấy c..hết? Tôi không ngờ em vừa vô lí lại độc ác như , Tống Thời Sênh rất thất vọng về em! Hai người không phải là thân sao?”
Những lời ta ra như d.a.o găm đ.â.m thẳng vào trái tim tôi, từng nhát từng nhát một khiến tim tôi đau thắt lại như nghẹt thở.
Bạn thấy sao?