[Thời Sênh, mình đi rồi. Mình biết cậu ghét mình. Cậu tin tưởng mình như , tâm sự với mình tất cả mọi chuyện, mà mình lại cướp Chu Việt của cậu. Thật xin lỗi, tất cả tại mình ghen tị. Mình cũng không muốn tổn thương cậu đâu, ghen tị mình trở nên xấu xí. Cậu giỏi hơn mình về mọi mặt, đến cả người cậu thích cũng hoàn mỹ như . Khi phát hiện Chu Việt có chút thích mình, mình đã âm thầm mừng rỡ. Xinh đẹp, giỏi giang có tác dụng gì? Cuối cùng mình cũng có thể chiến thắng cậu, người cậu thích, cùng cậu lớn lên chỉ thích mình. Nhưng tại sao sau khi cưới mình, Chu Việt lại càng ngày càng nhớ tới cậu. Cậu vợ chồng mình ngày càng mâu thuẫn, thậm chí ngủ mê Chu Việt còn gọi tên cậu. Thích cậu thì sao? Dù sao đi nữa cậu cũng chỉ có thể vợ kế, mình mới là vợ cả cưới hỏi đàng hoàng của Chu Việt. Bây giờ, mình chán rồi. Trả Chu Việt lại cho cậu đó.]
Nghe xong, tôi chỉ có thể gõ ra dấu ba chấm để thể hiện tâm trạng của mình. Lãng phí hết 5 phút cuộc đời.
Tôi không ghét Thẩm Dao, vì tôi không còn quan tâm nữa. Tôi chỉ tiếc cảm chân thành, năm đó, tôi thực sự đã coi Thẩm Dao là thân quan trọng nhất của mình.
Tôi cũng phải cám ơn Thẩm Dao, ta đã giúp tôi từ bỏ Chu Việt để tìm thấy người thật sự mình. Suy cho cùng, không ai có thể lấy đi thứ thực sự thuộc về tôi.
14.
Đám cưới của tôi và Giang Dục, Chu Việt không mời mà đến. Anh ta mang bộ vest hồi đó tôi đã chọn, lịch lãm đứng dưới khán đài vỗ tay cùng quan khách.
Tôi nghe mẹ ta cũng bị bệnh nặng, đã từ chối hóa trị.
Vì các quyết định sai lầm liên tiếp, chuỗi vốn bị đứt gãy và Chu Việt phải đi vay mượn khắp nơi. Khi ta đến tìm bố mẹ tôi vay tiền, bố tôi đã từ chối vì những việc ta đã . Nhưng suy cho cùng, hai nhà cũng là bè lâu năm, hàng xóm láng giềng thân thiết, không biết bố mẹ tôi đã đàm phán thế nào mà Chu Việt đã chuyển 10% cổ phần công ty sang cho tôi để bố mẹ tôi chi tiền giúp công ty nhà ta vượt qua khó khăn lúc này.
"Sênh Sênh, !”
Chỉ vì tôi liếc Chu Việt thêm lần nữa mà Giang Dục lại lên cơn ghen. Khi đang trao nhẫn và thề hứa, một bức thư bỗng nhiên xuất hiện trên màn hình lớn.
[Anh hy vọng có thể đi nhanh hơn để đưa em đến nơi an toàn càng sớm càng tốt. Anh cũng hy vọng thời gian trôi qua thật chậm, để có thể ở bên em thêm vài phút.]
[Một ánh mắt của em vô lướt qua, trái tim khẽ rung . Không phải bất ngờ, là lên kế hoạch từ lâu. Anh ánh trăng ánh trăng không hề biết.]
"Sênh Sênh, đây là thư viết cho em. Mặc dù đã muộn 5 năm, may mắn đã không bỏ lỡ.”
Giang Dục cầm micro, bóng tôi phản chiếu trong mắt . Khán giả vỗ tay như sấm, tôi hạnh phúc bật khóc.
Sau này, tôi hỏi Giang Dục tại sao lại gọi tôi là ánh trăng.
"Tại vì trăng đêm đó rất tròn, em nằm trên lưng mơ mơ màng màng với một câu.”
"Câu gì?”
“Không cho em biết!”
Mặt trăng ngại ngùng trốn trong mây, mơ mơ màng màng tôi dường như thấy đêm đó, thiếu niên cõng tôi đi dưới ánh trăng.
Anh đẹp như ánh trăng.
(--END--)
Bạn thấy sao?