Anh ta vừa vừa đưa tay muốn kéo tôi ra khỏi phòng
"Chu Việt điên rồi. Thả tôi ra!!!”
“Tống Thời Sênh, cho dù có tìm đại một người đàn ông để chọc giận , em cũng nên chọn người nào đàn ông chút chứ. Tên gay lọ này ẻo lả thật sự. Hắn không thiếu gia nhà họ Giang mà dấn thân vào giới giải trí, em tin hắn thật sự em sao?”
Thiếu gia nhà họ Giang? Là Tập đoàn Giang Thị ở Giang Thành tôi đang nghĩ tới đó hả?
Tôi nắm lấy tay Giang Dục, sợ tức giận. Không người đàn ông nào bị gọi là ẻo lả mà không tức giận cả. Không ngờ ấy không giận mà còn mỉm : “Tên đàn ông ẻo lả chỉ có mã bề ngoài? Haha. Ít ra tao có bên ngoài đẹp, bên trong thì sạch sẽ. Không giống như mày, vừa già vừa xấu, đã còn bận rộn tối ngày sáng đêm, ai biết mày bận việc gì hay bận ra ra vào vào với người phụ nữ khác. Thứ bẩn thỉu!”
Giang Dục lao ra, đ.ấ.m cho Chu Việt một phát bay ngửa ra sau, sau đó túm lấy cánh tay muốn bắt lấy tôi đó hoàn hảo thực hiện một cú ném qua vai, tư thế đạt 100 điểm. Anh ấy khịt mũi coi thường Chu Việt, sau đó về phía tôi, đợi tôi bị hành đẹp trai nam tính của chinh phục.
“Lần trước tao đã muốn ra tay, mày tránh xa Sênh Sênh ra.”
Chu Việt nằm trên mặt đất choáng váng, một lúc sau mới vịn tường đứng dậy. Anh ta lau m.á.u trên khóe môi, tôi khiêu khích.
"Tống Thời Sênh, hai người mới ở bên nhau chưa lâu đúng không? Anh ta có biết em đã mười năm không? Có biết em là người chủ theo đuổi không? Có biết và em đã nhau 5 năm, chỉ còn thiếu một bước đi đăng ký kết hôn không?”
"Vậy thì sao? Cô tốt như mày không biết coi trọng, không biết trân quý giữ gìn. Thì tao, tao đến trân trọng, nâng niu bảo vệ ấy.”
Giang Dục nắm lấy cổ áo Chu Việt, lại tặng ta một : "Nếu năm xưa mày không giấu và vứt thư tao viết cho Sênh Sênh hồi đại học, thì ấy đã tao từ lâu rồi.”
"Cho dù tao không vứt thứ rác rưởi đó, ấy cũng không thèm mày. Cô ấy chỉ thích tao thôi.”
Tôi bất ngờ Giang Dục. Thư ? Thư gì? Giang Dục viết thư cho tôi? Sao trong trí nhớ của tôi không hề có Giang Dục. Càng lúc càng đông người tụ tập hóng chuyện. Thấy Giang Dục lại đ.ấ.m Chu Việt thêm phát nữa, tôi vội ngăn cản, không thì lát nữa lại lên báo vì bạo lực mất.
"Giang Dục, đừng đánh nữa. Đừng đánh, ta không xứng. Đừng bẩn tay mình.”
Bị tôi ôm eo từ phía sau, Giang Dục dần bình tĩnh lại. Anh quàng tay lên vai tôi, hơi thở dần bình phục: "Được, nghe lời vợ.”
“Mày thấy không? Cô ấy chỉ quan tâm tao nên mới ngăn cản mày. Cô ấy chỉ vì giận quá mất khôn mới đăng ký kết hôn với mày thôi. Sênh Sênh, có phải em nghĩ không?”
Tôi nắm chặt Giang Dục, đối mặt với Chu Việt gằn từng chữ: “Chu Việt, tôi không muốn phải lặp lại lần nữa. Anh nghe cho rõ đây. CHÚNG TA KẾT THÚC RỒI. Từ hôm tôi bắt gặp trên giường bệnh của Thẩm Dao tại bệnh viện. Tôi không hề giận dỗi, chỉ là tôi không còn nữa. Mong sống sao cho phải phép, đừng để tôi phải khinh thường . Còn có lần sau, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Thời Sênh, xin lỗi. Anh đã không lựa lời. Nhưng rõ ràng em nhiều như thế, không tin em nhẫn tâm như .”
Đối mặt Chu Việt tự tin đến vô lý như , tôi mệt quá rồi, không muốn gì thêm nữa: “Đủ rồi! Chu Việt, cút đi cho khuất mắt tôi. Bực mình quá. Thấy không? Nhẫn cưới đó. Tôi sẽ tổ chức đám cưới. Tất nhiên sẽ không mời .”
Nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi, Chu Việt cau mày, sa sầm sắc mặt. Lúc này chuông điện thoại của Chu Việt vang lên. Anh ta nghe điện thoại và liếc tôi, sắc mặt đanh lại.
“Thời Sênh, Thẩm Dao c..hết rồi.”
12.
Tôi phớt lờ ta, lùi bước và đóng cửa. Tôi không muốn dính dáng đến chuyện của Chu Việt và Thẩm Dao nữa. Quay người, tôi dựa vào vai Giang Dục, vừa xoa bóp tay vừa hỏi.
“Anh đã viết gì trong bức thư đó ?”
"Không cho em biết.”
“Vậy có phải là thiếu gia của tập đoàn Giang thị không?”
Giang Dục rúc vào n.g.ự.c tôi ra vẻ đáng thương: "Đúng , đó là công ty của gia đình . Em đừng đuổi đi nữa, em mà đuổi , phải quay về kế thừa công ty đó.”
"Sao quen biết em? Em không có ấn tượng gì cả.”
“Chà, chuyện dài lắm. Để kể em nghe.”
Bạn thấy sao?