Tôi cầm ô, bước ra giữa màn mưa.
Trần Dật Chi ngẩng đầu khi nghe tiếng bước chân, ánh mắt tội nghiệp tôi:
“Chi Tử, rửa sạch rồi, không còn bẩn nữa.”
“Em xem, đã rửa rất nhiều lần rồi.”
Anh ta xắn tay áo, đưa ra cổ tay với làn da đã bị rửa đến nứt toạc.
Nước mưa chảy từ mặt xuống thân áo, chiếc sơ mi ướt sũng dính sát vào người, lộ rõ cơ bắp lấp ló.
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến ta run lên.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Đôi mắt ửng đỏ, ta nhỏ nhẹ:
“Chi Tử, thật sự đã rửa sạch rồi.”
“Nếu em vẫn thấy ghê, sẽ tiếp tục rửa nữa.”
Phải , chiêu ‘khổ nhục kế’ này của ta cũng cao tay.
Nhưng tôi hoàn toàn không thấy cảm .
“Cho dù có rửa đến tróc da thì với tôi vẫn chỉ thấy ghê tởm.”
“Đừng những chuyện vô ích nữa, giữa chúng ta không còn gì cả.”
“Tôi sẽ không tha thứ cho một người đã hành hạ tôi bằng bạo lực lạnh suốt mười năm.”
Trần Dật Chi không cam lòng:
“Vậy sẽ quỳ ở đây đến khi em tha thứ cho .”
“Tùy .”
Về nhà, tôi tự pha cho mình một ấm trà gừng nóng,
ôm lấy ly trà, đứng bên cửa sổ sát đất ra ngoài.
Giữa màn mưa, Trần Dật Chi vẫn quỳ gối run rẩy.
Tôi nhấc điện thoại gọi 110.
Nửa tiếng sau, cảnh sát và bố mẹ Trần Dật Chi cùng đến.
Họ lôi ta đang không chịu đứng dậy lên xe.
Trần Dật Chi giãy giụa không chịu đi, cuối cùng bị cảnh sát khống chế đưa đi.
15
Tôi vừa đi dạo về, đang định mở cửa thì,
“Meo~”
Một con mèo mướp nhảy từ bụi cây ra trước mặt tôi.
Toàn thân bẩn thỉu, rõ ràng là mèo hoang.
Nó dụi đầu vào chân tôi, kêu meo meo nũng nịu.
Tôi nhíu mày quần bị dính đầy dấu chân bùn.
Hai tiếng sau, tôi đã ôm mèo sạch sẽ thơm tho vào lòng, hít hà một hơi thật sâu.
“Em đúng là một bé cưng xinh đẹp.”
“Em tên là gì nhỉ?”
“Để chị xem xem em là bé trai hay bé nào.”
Tôi nhấc chân mèo lên xem thử, nó lập tức giãy ra, nhảy lên phản kháng bằng tiếng kêu đầy trách móc.
“Tắm cho em rồi còn ngại cái gì nữa?”
Tôi bế chặt mèo vào lòng, cọ cọ.
Chưa cọ xong thì chuông cửa vang lên.
Tôi ôm mèo đầy vẻ khó chịu ra mở cửa.
Trần Dật Chi với gương mặt tiều tụy đứng trước cửa, bên cạnh là Trần Niệm Thiên mặt mày cau có.
Tôi lạnh lùng muốn đóng cửa lại.
Trần Dật Chi đưa tay cản, bị cánh cửa kẹp mạnh.
“A,”
Ngón tay ta bị kẹp đỏ ửng, vẫn cố không rút tay về.
Tôi mở cửa ra, bực bội hỏi:
“Anh lại muốn gì nữa?”
Trần Dật Chi đẩy Trần Niệm Thiên ra phía trước:
“Chi Tử, em không cần , chấp nhận.”
“Nhưng em không thể không cần Niệm Thiên, nó là con trai ruột của em mà.”
Tôi sang Trần Niệm Thiên, nó đang trừng mắt tôi đầy bực bội.
Tôi khẽ khinh miệt:
“Anh nhầm rồi, con trai tôi là bé này.”
Tôi xoa xoa mèo mướp trong lòng, nó dường như hiểu ý mà ‘meo’ một tiếng với Trần Dật Chi.
Trần Niệm Thiên tức giận hét lên:
“Mẹ bị điên rồi à, nhận một con súc sinh con!”
“Tôi còn chẳng muốn có người mẹ như mẹ đâu, mẹ xứng sao?”
“Về cả nhan sắc lẫn tài năng, mẹ chẳng bằng dì Mộ Dung!”
“Nếu không nhờ ông bà ép ba cưới mẹ, mẹ đâu có tư cách vào nhà tôi!”
Trần Dật Chi đỏ mặt tía tai, tát cho Trần Niệm Thiên một cái vang dội:
“Con bậy gì ! Sao lại dám ăn với mẹ như thế!”
Trần Niệm Thiên nước mắt rưng rưng, ôm mặt chất vấn:
“Ba đánh con vì con sai à?”
Trần Dật Chi vội tôi giải thích:
“Chi Tử, đừng nghe nó nhảm, nó bị ông bà chiều hư rồi.”
“Về nhà sẽ dạy dỗ nó lại. Em…”
“Đủ rồi, tôi không muốn xem bi kịch nhà các người nữa.”
Tôi lạnh.
Trần Niệm Thiên đã phạm tôi không biết bao nhiêu lần,
Giờ mới ra tay dạy bảo, còn đổ lỗi cho cha mẹ mình.
Không có lấy một câu tự trách về tư cách cha của ta.
“Con trai của tôi chỉ có Tiểu Cam này thôi.”
“Không phải ai cũng xứng con tôi, đừng lôi mấy ‘con mèo con chó’ tới nhận.”
“Tôi nhắc lại lần nữa, chúng ta đã ly hôn. Đừng phiền tôi, cũng đừng đem việc riêng của gia đình đến trước cửa tôi.”
“Chi Tử, Niệm Thiên không cố ý đâu, là do bị Mộ Dung Thiền hư thôi…”
Tôi vuốt ve mèo trong lòng, hờ hững :
“Trần tổng, không muốn chuyện trở nên mất mặt chứ?”
Trần Dật Chi định mở miệng, lời đến môi lại nghẹn lại, ánh mắt đầy đau khổ, lông mi khẽ rung.
“…Ừm, hiểu rồi.”
“Không tiễn.”
Tôi bế Tiểu Cam xoay người vào nhà,
Sau lưng vang lên tiếng gào khóc thảm thiết của Trần Niệm Thiên.
“Ba!”
“Ba ơi, đợi con với!”
16
Từ đó về sau, Trần Dật Chi không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa, thỉnh thoảng vẫn nghe khách hàng nhắc đến ta.
Nghe sau khi ly hôn, ta không còn về nhà, ngày ngày ngủ lại công ty, thậm chí mặc kệ cả con trai.
Anh ta hoàn toàn vùi đầu vào công việc như người phát điên, nhân viên dưới quyền ai cũng khổ sở vì bị vắt kiệt sức.
Lần tiếp theo tôi gặp lại Trần Niệm Thiên là ở sảnh lớn công ty.
Tôi và mẹ đến dự họp, Trần Niệm Thiên bất ngờ lao tới ôm chầm lấy tôi.
“Mẹ!”
Đầu nó dán miếng hạ sốt, ánh mắt lơ mơ, yếu ớt ôm lấy tôi.
Tôi lạnh mặt, lập tức đẩy nó ra.
Trần Niệm Thiên ngây người tôi, ánh mắt tràn đầy bối rối.
Nó quay đầu mẹ tôi.
“Bà ngoại…”
Mẹ tôi chỉnh lại khăn choàng trên vai, không buồn liếc nó lấy một cái:
“An ninh đâu rồi?”
“Đừng để người không liên quan tùy tiện xông vào công ty.”
Lễ tân và bảo vệ lập tức tới kéo Trần Niệm Thiên đi.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
“Xin lỗi, thưa phu nhân.”
“Chúng tôi sẽ nghiêm túc tuân thủ quy định công ty.”
Trần Niệm Thiên vùng vẫy trong tuyệt vọng, giọng yếu ớt:
“Mẹ, con muốn ở bên mẹ!”
“Mẹ, có phải mẹ không cần con nữa không?”
“Ba không cần con, dì Mộ Dung cũng không cần con, mẹ, mẹ đừng bỏ con…”
Vừa nó vừa òa khóc.
“Con biết sai rồi, mẹ đừng bỏ con lại mà…”
Mẹ tôi tức giận quát lớn:
“Còn đứng đó gì! Còn không mau kéo nó đi!”
Bảo vệ lập tức lôi Trần Niệm Thiên ra ngoài.
Khi thấy nó bị dẫn đi, sắc mặt mẹ tôi mới dịu lại đôi chút.
“Chi Tử, chúng ta lên đi, đừng để tâm đến mấy chuyện không liên quan.”
Bà cẩn thận khoác tay tôi.
Tôi hờ hững rút tay ra, bước nhanh về phía thang máy.
Từ khi bà và ba tôi ép gả tôi cho Trần Dật Chi, thân giữa tôi và họ đã chấm dứt.
Mẹ tôi tôi với ánh mắt đau đớn, đáy mắt ánh lên tia lệ quang.
CHƯƠNG 6 – TIẾP:
Bạn thấy sao?