10Chu Việt nhất quyết không đồng ý ly hôn.Tôi coi như không thấy sự hối hận và đau khổ của , sau khi xuất viện lập tức tìm luật sư: "Nếu ấy không đồng ý, thì hãy kiện ly hôn."Tuy nhiên, vì kiếp này, và Kiều Mộc vẫn đang trong giai đoạn mập mờ, tôi không tìm thấy bất kỳ bằng chứng ngoại thực sự nào, chỉ có thể trải qua quá trình kiện tụng kéo dài.Chiều hôm đó, tôi về nhà lấy một số đồ, Chu Việt im lặng đi theo tôi.Kết quả là gặp Kiều Mộc ở dưới lầu.Cô ta vẫn lái chiếc Mercedes-Benz màu đỏ kiêu ngạo đó, vừa thấy chúng tôi liền xuống xe, lao đến:"Chu tổng, tôi không hề phạm sai lầm gì, tại sao lại sa thải tôi?"Nói xong, ánh mắt ta rơi trên người tôi, mang theo vài phần đắc ý và khiêu khích: "Là sao, sao nào, đến loại giấm này cũng ăn sao?"Biết rõ còn hỏi.Tôi ta với vẻ mặt vô cảm, định đi lướt qua.Kiều Mộc lại một lần nữa nắm lấy cổ tay tôi: "Đừng đi chứ, chúng ta rõ ràng. Vô duyên vô cớ, tại sao lại khiến Chu Việt sa thải tôi chỉ vì suy diễn lung tung?"Cô ta gọi là Chu Việt.Tôi khó chịu rút tay về, thẳng vào mắt ta:"Vẫn chưa hiểu sao? Từ đầu đến cuối đều là quyết định của một mình Chu Việt, ấy là một cá thể độc lập, tôi căn bản không có quyền can thiệp vào lựa chọn của ấy."Vì , khi bị Kiều Mộc thu hút, có thể phớt lờ lời cầu xin và tâm trạng của tôi, một mực đến gần ta.Còn bây giờ, trở về từ kiếp trước, cảm thấy hối hận, lại không chút do dự mà bỏ rơi ta.Kiều Mộc sững người, theo bản năng về phía sau tôi.Còn Chu Việt phớt lờ ta, chỉ đuổi theo tôi, van xin :"Tư Tư, sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với ta nữa, chúng ta chuyện, không?"Tôi lê bước về phía cửa tòa nhà.Trong lúc tôi đang lục tìm thẻ ra vào trong túi xách, Chu Việt cuối cùng cũng nắm lấy tay tôi."Chu Việt!" Giọng của Kiều Mộc đột ngột vang lên sau lưng.Giọng ấy chất chứa sự tan nát, xen lẫn hận, tựa như sợi dây đàn căng chặt.Tôi sững người, theo bản năng quay đầu ta.Ánh tà dương đỏ như m.á.u nơi chân trời, dần dần chìm vào những đám mây.Cảm giác nóng rát mơ hồ rơi xuống, thái dương tôi giật giật, cơn đau đầu quen thuộc lại một lần nữa ập đến.Kiều Mộc đứng cách đó không xa, cả người tắm trong ánh hoàng hôn, trên gương mặt xinh đẹp ấy dần hiện lên vẻ điên cuồng kỳ dị khó hiểu.Cô ta chằm chằm Chu Việt, khẽ : "Em đã hết bí mật của mình cho , mà đây là cách đối xử với em sao?""Một khi đã chọc vào em, nghĩ dễ dàng thoát ra à?"Bị ánh mắt như chứa đầy nọc độc kia chằm chằm, trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi lạnh lẽo vô cớ.Nhưng sau khi xong câu đó, Kiều Mộc không tôi nữa, xoay người lên xe, lái xe rời đi.Về đến nhà, trong lúc tôi thu dọn đồ đạc, Chu Việt vẫn luôn đi theo sau tôi.Anh ta rất nhiều, về việc kiếp trước ta bị Kiều Mộc thu hút như thế nào, lại ta cũng không biết tại sao, rõ ràng ghét nhất kiểu phụ nữ ngang ngược vô lý như ta, lâu dần, vẫn cứ hết lần này đến lần khác nhượng bộ ta.Anh ta càng càng hoang mang, đến cuối cùng, giọng thậm chí còn mang theo chút nghẹn ngào:"Anh cũng không biết sao nữa, Tư Tư, chúng ta rõ ràng đã ở bên nhau nhiều năm như , cũng chắc chắn mình em, chẳng lẽ là vì thời gian quá lâu rồi sao…"Tôi ném mạnh chiếc hộp đựng trang sức trong tay xuống đất.Một tiếng lớn vang lên."Thời gian quá lâu rồi?"Tôi ta với vẻ chế giễu: "Thời gian của em chẳng lẽ không lâu sao? Bao nhiêu năm nay, em chưa từng gặp người nào giống Kiều Mộc sao? Nhưng vì em rất chắc chắn mình , nên khi nghĩ đến bất kỳ điều gì liên quan đến tương lai, người duy nhất xuất hiện trong đầu em cũng chỉ có .""Nhưng thì sao? Anh có thể dây dưa với ta đến tận sáu năm, chẳng phải là dựa vào sự thích và tin tưởng của em dành cho sao?""Phải, trước ngày kỷ niệm chín năm, em đã luôn vắt óc suy nghĩ, lên kế hoạch – đó là vì em nhận ra tâm trạng không tốt trong khoảng thời gian đó, còn tưởng là giai đoạn quan trọng trước khi công ty lên sàn, áp lực tâm lý của quá lớn, nên muốn dành cho sự ủng hộ lớn nhất. Em nghĩ, em là người duy nhất trên thế giới này vô điều kiện , mãi mãi .""Nhưng hóa ra, em không phải là người duy nhất của ."Chu Việt đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, mặt mày tái mét.Có lẽ là do linh hồn trong lớp vỏ này đã thực sự thay đổi, Chu Việt lúc này trông chẳng khác gì lúc suy sụp trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước, không còn thấy bóng dáng của người đàn ông 25 tuổi đang ở giai đoạn đỉnh cao sự nghiệp, tràn đầy nhiệt huyết nữa.Còn tôi cũng không còn đau lòng và hoang mang như kiếp trước, chỉ cảm thấy vô cùng hả hê.Tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên tay, chằm chằm ta, buông lời cuối cùng đầy oán độc:"Sao còn quay về gì? Chu Việt, em thà rằng cứ c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe hơi ở kiếp trước
Bạn thấy sao?