Tôi chụp màn hình bài đăng đó, đưa cho Chu Việt xem.Anh sững người, lấy điện thoại ra lướt hai cái, bất lực ngẩng đầu lên:"Cô ấy đã xóa rồi. Có lẽ cũng biết mình năng không đúng mực, con mà, khó tránh khỏi việc không chu đáo."Tôi im lặng một lúc, kìm nén nỗi đau dâng lên trong lòng: "Chu Việt, xem, còn tìm lý do cho ta nữa."7Sống lại một đời, tôi mới phát hiện ra mình thật bất lực.Tình là chuyện hoàn toàn chủ quan, dù biết hay không, tôi cũng không thể ngăn cản trái tim Chu Việt từng chút một hướng về Kiều Mộc.Khi mùa đông đến, sinh nhật của Chu Việt cũng đến.Ngay cả khi đang chiến tranh lạnh, tôi vẫn chuẩn bị quà cho ấy.Vì đây là điều chúng tôi đã thành giao từ nhỏ.Trên đường mang quà đến công ty Chu Việt, tôi cứ mãi suy nghĩ, nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua.Khi bà nội Chu Việt qua đời, ấy không hề rơi một giọt nước mắt nào, chỉ đứng trước bia mộ, mắt đỏ hoe chằm chằm vào bức ảnh đen trắng đó.Tôi đứng sau nắm lấy bàn tay lạnh giá của , nhỏ giọng : "Em sẽ luôn ở bên cạnh , còn có em."Khi tôi bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, ấy cũng đã với tôi một câu giống hệt như .Từ trước đến nay, chúng tôi chỉ có nhau.Cứ nghĩ miên man như , xe đã đến dưới lầu công ty .Vừa bước ra khỏi thang máy, một con mèo tam thể lao tới.Tôi theo bản năng lùi lại một bước.Triệu Thanh chạy đến, bế nó lên:"Xin lỗi bà chủ, đây là con mèo Tiểu Kiều mang đến, là thấy nó đáng thương ở dưới lầu công ty, Chu tổng liền cho nuôi ở công ty."Lại là Kiều Mộc.Tôi biết, Chu Việt luôn rất thích mèo, vì tôi bị dị ứng lông mèo sẽ ra hen suyễn nên không dám nuôi.Mà Kiều Mộc cũng thích mèo.Giữa họ có nhiều điểm chung như , nên dù lần đầu gặp mặt không vui vẻ, ấy cũng sẽ không tự chủ mà bị ta thu hút sao?Tôi xách túi quà, từng bước đi đến cửa văn phòng.Cách đó vài bước, Kiều Mộc đang ngồi quay lưng về phía tôi.Còn Chu Việt bưng một chiếc cốc đi tới, đưa cho ta: "Uống thuốc cảm trước rồi hãy tiếp tục bản đề xuất, đừng vội."Kiều Mộc ngẩng đầu, : "Không phải là muốn nhanh chóng hoàn thành, để khỏi lỡ việc chúc mừng sinh nhật sau khi tan sao."Giọng điệu vô cùng thân mật.Chu Việt đưa tay sờ lên trán ta, vừa xoay người vừa : "Vẫn còn hơi nóng, đi lấy cho em ..."Anh chưa hết câu, thấy tôi đang đứng ở cửa, đột nhiên đứng khựng lại.Cảm thấy có gì đó khác thường, Kiều Mộc cũng quay người lại, ánh mắt rơi trên mặt tôi, khóe môi nhếch lên nụ khiêu khích.Có lẽ vì tưới tắm, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của ta giờ đây càng thêm kiều diễm lòng người, khác hẳn với người phụ nữ tiều tụy và cực đoan trong đám tang kiếp trước.Những người khác trong văn phòng đều không nhúc nhích, ánh mắt về phía tôi, đều xen lẫn một tia thương và đồng cảm.Khoảnh khắc đó tôi đột nhiên hiểu ra, tại sao kiếp trước có vài lần, khi tôi đến công ty tìm Chu Việt, thái độ của nhân viên ấy đối với tôi đều kỳ lạ.Thậm chí khi tôi đến phòng trà pha cà phê, có một đến với tôi:"Bà chủ, có thời gian chị đến công ty chơi nhiều hơn nhé, mọi người đều rất thích chị."Lúc đó tôi chỉ mỉm hiền hòa: "Công việc của chị cũng khá bận, lần sau các em tổ chức tiệc liên hoan có thể bảo Chu Việt gọi chị đi cùng."Cô ấy tôi với ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau, thở dài.Hóa ra cả thế giới đều biết chuyện của và Kiều Mộc.Chỉ có tôi, không biết.8Tôi xách hộp quà đó, lái xe về nhà.Vừa mở cửa, Chu Việt ở phía sau đã đuổi kịp.Giọng khàn khàn gọi tôi: "Tư Tư, đừng như .""Như là sao?"Tôi hít sâu một hơi, run rẩy : "Chu Việt, muốn ly hôn với em, đúng không?""Anh không hề nghĩ như !"Phản ứng của Chu Việt rất lớn, đột nhiên bước lên một bước, ép tôi vào tường,"Anh và Kiều Mộc không có gì cả, chỉ là mấy hôm nay ấy vì thức khuya thêm giờ nên bị cảm, quan tâm ấy vài câu thôi.""Vậy là chưa đủ sao?"Tôi với vẻ mặt vô cảm, ngạc nhiên khi giọng điệu của mình cũng có thể lạnh lùng và sắc bén như ,"Có phải phải đợi đến lúc ta mang thai con đứng trước mặt em, rằng nếu không có em, hai người đã kết hôn từ lâu rồi, thì mới coi là có chuyện gì đó xảy ra sao?""Lâm Ngôn Tư!"Anh lạnh lùng , vẻ mặt không giấu sự thất vọng và khiển trách: "Bây giờ em chuyện cũng quá cay nghiệt rồi."Khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đó ở ngay gần, kiếp trước khi biết tin qua đời, nỗi buồn và tuyệt vọng của tôi như thủy triều dâng lên, vĩnh viễn không thấy bờ bến.Tôi nghĩ đến chiếc nhẫn mà ấy nắm chặt đến chết, nghĩ đến từng chi tiết vụn vặt trong cuộc sống lâu dài trước đây, nỗi đau dâng lên ngập tràn trong lòng như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi.Lúc đó tôi cầu xin thần linh vô hình, cầu xin ấy có thể sống lại, cầu xin có thể gặp lại ấy một lần nữa.Nhưng lúc này, tôi thà rằng ấy c.h.ế.t ngay tại thời không đó, c.h.ế.t khi tôi không biết gì cả.Như cũng tốt.Như cũng tốt.
Bạn thấy sao?