Tôi ngây người ấy.Mấy năm đầu mới lên đại học, cuộc sống của chúng tôi vô cùng khó khăn, dù , Chu Việt vẫn cố gắng dành dụm một chút từ số tiền thêm hàng tháng, đưa tôi đến công viên giải trí."Hồi nhỏ ở cái công viên giải trí tồi tàn trong thị trấn, mấy con ngựa gỗ xoay vòng đều han gỉ hết rồi, bố mẹ em dẫn em trai em đi chơi, em chỉ có thể đứng bên cạnh xách đồ cho bọn họ. Từ lúc đó đã nghĩ, Tư Tư, nhất định phải đưa em đến công viên giải trí tốt nhất thế giới một lần."Cả buổi chiều hôm đó, tôi không chơi trò gì khác, chỉ ngồi lên vòng xoay ngựa gỗ hết lần này đến lần khác.Sau đó có một bé chỉ vào tôi, hỏi mẹ: "Chị ấy lớn rồi, sao còn chơi đồ chơi của trẻ con ạ?"Chu Việt liền cúi người xuống, mỉm với bé: "Vì chị ấy cũng là bé của trai mà."Thật ra Chu Việt chỉ hơn tôi 3 tháng, luôn tự nhận mình là người bảo vệ tôi.Anh ấy cũng thật sự rất tốt.Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, người sẽ khiến tôi mãi mãi hạnh phúc lại quay s.ú.n.g chĩa vào tôi."Anh dối."Cơn đau đầu dữ dội kéo dài nhiều ngày như kiếp trước dường như lại ập đến, tôi cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng : "Nửa tháng trước, đã hứa với em, sẽ không tuyển ta vào công ty. Cũng rằng, sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với ta nữa. Nhưng bây giờ, ta đang việc ở công ty , còn với em rằng, hai người đã hòa rồi.""Chu Việt, lời hứa của chỉ có thể duy trì nửa tháng thôi sao?""Lâm Ngôn Tư!"Anh lạnh lùng quát tên tôi, ngay sau đó cơn đau trong đầu tôi đột nhiên trở nên dữ dội và dồn dập.Giây tiếp theo, mắt tôi tối sầm lại, ngất lịm đi.6Lúc tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí, Chu Việt ngồi bên giường, thấy tôi tỉnh dậy, lập tức nắm lấy tay tôi:"Tư Tư, bác sĩ gần đây em luôn căng thẳng, có thể là do áp lực quá lớn nên mới ngất xỉu. Đừng nghĩ nữa không, đó thực sự chỉ là một giấc mơ. Kiều Mộc cũng đã giải thích với rồi, hôm đó ấy vì thất nên tâm trạng không tốt, bình thường vẫn là một rất lễ phép.""Hơn nữa tuyển ấy, là vì bản đề xuất ấy đưa ra trước khi phỏng vấn có rất nhiều điểm sáng, tuy chưa hoàn thiện, có rất nhiều điểm là thứ công ty chúng ta cần. Tư Tư, em biết đấy, công ty chúng ta đang trong giai đoạn phát triển, rất cần nhân tài sáng tạo."Anh ấy rất nhiều, tôi không có phản ứng gì.Giọng điệu của Chu Việt đột nhiên trở nên sốt ruột: "Tư Tư, rốt cuộc em muốn gì mới hài lòng?"Tôi nhỏ: "Sa thải ta."Anh tôi, vẻ mặt đầy thất vọng: "Lâm Ngôn Tư, từ khi nào em lại trở thành một người vô lý như ?"Tim tôi nhói đau dữ dội.Nhưng tôi không gì, chỉ nhắm mắt lại, lặp lại một lần nữa: "Sa thải ta, nếu không em sẽ dọn ra khỏi nhà .""Nhà ?"Chu Việt dường như bị hai chữ này chọc giận, đột nhiên đứng dậy, cúi người chằm chằm tôi,"Lâm Ngôn Tư, chúng ta kết hôn ba năm, việc trang trí hoàn toàn theo sở thích của em, bây giờ em gọi căn nhà đó là 'nhà '?"Dừng lại hai giây, vẻ mặt lại dịu xuống: "Đừng giận dỗi nữa, Tư Tư, rời khỏi nhà em có thể đi đâu?"Chu Việt đúng sự thật.Tính cách tôi luôn hướng nội, cộng thêm bận rộn với công việc bán thời gian, thời đại học hầu như không kết với ai.Một vài có mối quan hệ khá tốt, cũng vì họ ở lại thành phố cũ việc, còn tôi thì kiên quyết chuyển việc, theo Chu Việt đến Thượng Hải khởi nghiệp, chỉ có thể giữ liên lạc với họ trên mạng.Ở đây, cuộc sống của tôi ngoài công việc ra thì chỉ có .Bây giờ cãi nhau, tôi thậm chí còn không tìm một nơi để ở tạm.Vì sau khi xuất viện, tôi vẫn theo Chu Việt về nhà.Chỉ là từ đầu đến cuối, không thêm một lời nào với .Tôi và Chu Việt cứ thế bắt đầu chiến tranh lạnh.Anh dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn như thường lệ đi , đi công tác, đàm phán hợp đồng ... thậm chí, còn trao đổi công việc riêng với Kiều Mộc.Và lý do tôi biết điều này, là vì Kiều Mộc đã chạy đến kết WeChat với tôi.Cô ta lấy cớ là xin lỗi, sau khi kết với tôi, lại đăng rất nhiều bài viết trên Moments về Chu Việt.Một trong số đó, là ở trong văn phòng của Chu Việt, chống tay lên bàn cúi người xuống, chăm gì đó với ta qua màn hình, hai người dựa vào rất gần.Còn ta thì lấy điện thoại chụp một bức ảnh nghiêng mặt : "Sếp đẹp trai đang hướng dẫn Tiểu Kiều việc."Trong phần bình luận, ta lại viết một câu: "Cảm ơn mọi người, sếp đã kết hôn từ khi còn trẻ, thật sự là bất hạnh."
Bạn thấy sao?