3Hồi thần lại, Chu Việt đã mở cửa xe xuống, cãi nhau với Kiều Mộc."Cô có bằng lái xe không ? Rõ ràng là sai hoàn toàn, định ăn vạ à?"Anh ấy với vẻ mất kiên nhẫn, "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, tôi đang vội."Giống hệt với giấc mơ... à không, giống hệt với kí ức kiếp trước.Quả nhiên, Kiều Mộc càng thêm tức giận.Ánh mắt ta đảo qua một vòng, tay thò vào cửa sổ xe, giật lấy bó hoa hồng trắng trên tay tôi, ném mạnh xuống đất, còn giẫm lên hai cái.Rồi dưới ánh mắt đột nhiên lạnh đi của Chu Việt, ta rút ra mấy tờ tiền, ném vào mặt ấy, trả lại nguyên văn: "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền, tôi đang vội."Lúc này, Kiều Mộc vừa mới tốt nghiệp đại học, lái chiếc Mercedes do gia đình mua cho để đi lại, tính cách kiêu ngạo lại rạng rỡ.Tôi ngây người xuống đất, bó hoa tả tơi trong vũng nước, bỗng nhiên khiến tôi nhớ đến bản thân kiếp trước.Sau khi biết tin Chu Việt mất, tôi lái xe đến bệnh viện.Hình như đột nhiên không biết đi bộ nữa, đoạn đường rất ngắn từ bãi đậu xe đến cổng chính, tôi đã ngã rất nhiều lần.Ngã xuống, bò dậy, rồi lại ngã xuống.Bùn đất bám đầy người, nước mưa lạnh lẽo xối ướt sũng tôi.Nhưng tôi đã không còn cảm giác gì nữa.Suốt nửa đời người dài đằng đẵng, cuộc sống của tôi chỉ có Chu Việt.Giờ ấy ra đi, tôi cũng giống như bị rút hết xương cốt toàn thân, đứng cũng không vững.Nhưng mà...Nhưng mà...Vào lúc tôi đã đau khổ đến mức tê liệt, lại có người đứng trước mặt tôi, rõ ràng và đầy oán hận với tôi: "Chu Việt không phải Chu Việt của riêng .""Anh ấy cũng thuộc về tôi.""Tôi và ấy thậm chí còn có con với nhau."Tôi rùng mình một cái, đột nhiên thoát khỏi hồi ức, mới phát hiện Chu Việt đã tức giận trở lại xe."Kiều... kia đâu rồi?""Cô nào? Đó là một người phụ nữ hung dữ."Anh ấy xong, dường như nhận ra giọng điệu của mình cứng nhắc đến mức nào, dừng một chút, rồi dịu giọng xuống, "Cô ta lái xe đi rồi, chắc là biết mình đuối lí... Xin lỗi Tư Tư, bẩn hoa của em rồi, lát nữa trước khi ăn mua cho em bó khác nhé."Tôi im lặng hồi lâu, khẽ : "Không cần đâu."Sau khi lên đại học, tôi và Chu Việt đương nhiên bắt đầu nhau, còn hoa ấy tặng tôi lúc tỏ chính là hoa hồng trắng.Chỉ có một bông.Lúc đó quá nghèo, cả hai chúng tôi đều phải vừa học vừa , sống rất chật vật, ngay cả một bông hoa duy nhất này cũng rất khó khăn mới mua .Sau này chúng tôi tốt nghiệp, Chu Việt bắt đầu khởi nghiệp, trải qua nhiều khó khăn, từng chút một dựng công ty.Bó hoa ấy tặng tôi cũng ngày càng lớn hơn, đều là hoa hồng trắng, giống như một sự bù đắp nào đó cho tuổi trẻ nghèo khó của chúng tôi.Nhưng khoảnh khắc này, tôi bỗng nhiên nhớ ra.Kiếp trước, hình như cũng là vào ngày lễ nhân năm thứ hai sau khi gặp Kiều Mộc, hoa Chu Việt tặng tôi đột nhiên thay đổi, biến thành hoa hồng Ecuador rực rỡ sắc màu.Tôi từng hỏi ấy tại sao đột nhiên lại đổi.Lúc đó ấy đang sửa phương án mà Kiều Mộc nộp lên, im lặng vài giây mới trả lời tôi: "Đã lâu như rồi, đổi khẩu vị một chút cũng tốt mà."4Những ngày sau khi biết tin Chu Việt mất, tôi như mất đi ngũ quan, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, thậm chí đau đến mức xuất hiện ảo giác.Trong ảo giác của tôi, Chu Việt không chết, ấy vẫn ngồi dưới ánh đèn trong thư phòng, xử lí một số công việc chưa hoàn thành.Tôi hâm nóng một cốc sữa, bưng đến trước mặt ấy, ấy sẽ đẩy gọng kính lên, ngẩng đầu tôi: "Em đi cả ngày cũng mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."Nhưng đó rốt cuộc chỉ là ảo giác.Còn bây giờ...Anh ấy thật sự xuất hiện trước mắt tôi.Là sau khi tôi biết bí mật của ấy.Nhưng lại là trước khi mọi chuyện xảy ra."Sao Tư Tư, tâm trạng không tốt à?"Tôi bỗng nhiên hoàn hồn, vừa lúc thấy ánh mắt lo lắng của Chu Việt đang ngồi đối diện.Trong lòng dâng lên vô vàn cảm phức tạp, như một cơn sóng thần gào thét ở nơi không ai thấy.Tôi nắm chặt đôi đũa, khẽ : "Chu Việt, có thể đồng ý với em một điều ước sinh nhật không?"Anh ấy bất đắc dĩ : "Đừng như , dù không phải sinh nhật, cũng sẽ đáp ứng mọi điều ước của em."Dừng một chút, ấy hạ giọng: "Tư Tư, em luôn là ý nghĩa để cố gắng việc."Tôi cắn chặt môi, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Nếu sau này, mà chúng ta gặp hôm nay đến công ty phỏng vấn, có thể đừng nhận ta vào không?"Chu Việt ngạc nhiên một giây, sau đó bật : "Đây là điều ước gì ... Người phụ nữ hung dữ đó, gặp ta hôm nay đã đủ xui xẻo rồi, đoán cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa đâu."Kiếp trước, ấy cũng dùng từ này để miêu tả Kiều Mộc.Rồi 6 năm sau, Kiều Mộc mang thai con của ấy.
Bạn thấy sao?