Tôi thản nhiên đáp:
“Anh trai em chỉ là một người bán cá hôi hám, gặp gì?”
“Em đoán xem?”
“Đoán không ra.”
Câu vừa dứt, phía sau tôi đã bị một thứ cứng rắn chặn lại.
Tôi xoay người, kiễng chân, ghé sát tai thì thầm:
“Anh Lâm Châu, tối nay để em chơi nhé.”
Hạ Lâm Châu có thân hình rất đẹp, vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc. Nếu không phải vì nhu cầu quá mạnh, chắc chắn là đồng hành trên giường lý tưởng nhất trong lòng tôi.
Sau này trở về Cảng, e rằng khó tìm người đàn ông nào chất lượng như .
Nên tôi quyết định—
Những ngày còn lại, tôi sẽ hết mình phóng túng.
Để xem tôi có chơi chết không.
6
Tối trước sinh nhật Hạ Lâm Châu.
Tôi vừa tắm xong bước ra, điện thoại vang lên một tiếng. Là một số lạ gửi đến một đoạn video. Vì tò mò nên tôi mở xem.
Trong video, một người đàn ông không ngừng di chuyển trên người một . Giọng thở dốc của người đàn ông xen lẫn tiếng rên rỉ của .
Người đàn ông trong video, từ góc nghiêng khuôn mặt đến giọng , đều giống Hạ Lâm Châu đến kỳ lạ.
Còn thì tôi biết. Đó là Mạnh Tri Nguyệt, thanh mai trúc mã thường hay chơi xấu tôi.
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, gọi điện cho Hạ Lâm Châu.
Anh phải một lúc sau mới bắt máy. Khi nghe giọng thở gấp kiềm chế từ đầu dây bên kia, tôi lập tức cúp máy.
Rất nhanh sau đó, gửi tin nhắn tới:
“Cưng à, tối nay có việc, không về.”
Tôi mím môi, ép mình đè nén cảm khó tả trong lòng: “Được.”
Trả lời tin nhắn xong, tôi xóa luôn số điện thoại đã đăng ký tại Thượng Hải.
Cuối cùng thì tôi đã đánh giá quá cao Hạ Lâm Châu.
Đêm hôm đó sau khi ở cùng , ngày hôm sau tôi bị đau bụng kinh.
Vài ngày nay, không đụng đến tôi. Với một người đàn ông nhu cầu mạnh mẽ như , việc ra ngoài tìm người khác là bình thường.
May mà tôi cũng không quá thích . Nên chẳng có gì gọi là đau lòng.
Chỉ là, trước khi tôi và kết thúc, đã ra ngoài tìm người khác, điều này khiến tôi cảm thấy thật khó chịu.
Đã như , tôi quyết định ngày mai trước khi rời đi sẽ tặng một món quà lớn.
7
Tôi trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy đen nhỏ, đến bữa tiệc.
Trên người tôi vô thức thu hút vài ánh đánh giá, ánh mắt ấy đầy vẻ khinh miệt, xem thường, chẳng thèm đếm xỉa.
Trong mắt họ, tôi chẳng có gia thế, không có chỗ dựa, hoàn toàn không đủ tư cách bước lên sân khấu này.
Mạnh Tri Nguyệt bước đến trước mặt tôi, giọng đầy vẻ khinh thường:
“Tôi thật không ngờ cũng dám đến đây.”
“Xin lỗi, thất vọng rồi.” Tôi lạnh lùng đáp.
Chỉ thấy ta kéo cổ áo mình, cố ý để lộ những dấu hôn chằng chịt bên trong.
Cô ta :
“Tối qua tôi và Lâm Châu cả đêm, ấy rất dịu dàng, chu đáo.”
Cô liếc xung quanh, tiếp:
“Anh Lâm Châu định tối nay cầu hôn tôi đấy, đến lúc đó đừng khóc lóc nhá.”
Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của ta, tôi chợt nhớ hồi mới đến bên Hạ Lâm Châu, ta thường xuyên chế giễu, châm chọc tôi.
Lúc đó tôi còn phải giữ vững hình tượng, không thể bộc phát trước mặt Hạ Lâm Châu.
Nhưng bây giờ, sắp có chị dâu rồi, tôi cần nhịn nữa gì.
Nhìn quanh nơi trang trí như trong mơ, tôi đá bay chiếc bánh kem chín tầng, lạnh lùng ta:
“Khóc cái quái gì. Tôi chơi qua bao nhiêu đàn ông rồi, thật sự nghĩ tôi thèm muốn ta chắc.”
“Hạ Lâm Châu là người đàn ông tẻ nhạt nhất mà tôi từng chơi qua Nếu không phải ta còn chút vẻ ngoài, tôi đã đá bay ta từ lâu.”
“Lâm… Lâm Châu…”
Nghe tiếng gọi, tôi quay đầu .
Hạ Lâm Châu mặt mày u ám đáng sợ, đứng giữa đám đông.
Anh ta lao đến, nắm chặt tay tôi, giọng lạnh lẽo:
“Trình Vân Vụ, có bản lĩnh lại lần nữa không?”
Tôi ta, từng chữ một:
“Hạ Lâm Châu, là người tệ nhất trong số những người đàn ông tôi từng chơi qua.”
“Tôi chán rồi, chúng ta chia tay đi.”
Nói xong, tôi kiên quyết rút tay ra, bước ngang qua ta.
Chưa đi bao xa, sau lưng vang lên giọng lạnh như băng:
“Trình Vân Vụ, hôm nay bước ra khỏi cửa này, sau này đừng bao giờ quay lại.”
Tôi không để ý, chỉ khẽ , bước nhanh về phía cửa.
Lên xe, tôi gọi cho Thẩm An An.
“An An, tối nay khoảng chín giờ tôi về đến Cảng, nhớ ra sân bay đón tôi nhé.”
Thẩm An An hơi ngơ ngác:
“Sao tự nhiên lại về gấp thế?”
Tôi cổ tay đang đỏ, :
“Không muốn ở lại đây nữa.”
“Còn Hạ Lâm Châu thì sao?”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Không cần nữa, một người đàn ông đã bẩn rồi, chẳng còn gì để lưu luyến cả.”
8
Những món đồ Hạ Lâm Châu từng tặng tôi, tôi không mang theo thứ nào.
Hai năm qua mỗi lần tôi tiêu tiền của ta đều ghi lại trong điện thoại. Tính lớn nhỏ, tổng cộng tôi đã tiêu của ta hơn hai trăm triệu.
Ngày hôm sau khi trở về Hồng Kông, tôi chuyển thẳng vào tài khoản của ta năm trăm triệu.
Dưới sự sắp xếp của trai, tôi gặp Tống Thanh Lê.
Từ ấy, tôi mới biết, hóa ra và Hạ Lâm Châu chỉ có quan hệ hợp tác.
Thực ra dù có tôi hay không, khi đến kỳ hạn thỏa thuận, họ sẽ công bố hủy hôn ước.
Dưới sự nài nỉ của tôi, cuối cùng Tống Thanh Lê đồng ý không việc này cho trai tôi.
Hai tuần sau khi trở về Hồng Kông, tôi cờ để mắt đến một người mẫu nam có điều kiện không tồi. Nhưng còn chưa kịp chạm vào cơ bụng của ta thì ngay sau đó đã bị người ta bế lên ngang eo.
Khi ngước mắt , gương mặt u ám của Hạ Lâm Châu hiện ra trước mắt tôi.
“Hạ Lâm Châu, gì đấy? Mau thả tôi xuống.”
Anh ta lạnh lùng tôi, giọng đanh lại:
“Trình Vân Vụ, tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ thả em xuống đất ngay bây giờ.”
Tôi giật mình, vô thức vòng tay qua cổ ta.
Thấy sắp bị mang ra khỏi phòng, tôi cố gắng vùng vẫy, lớn tiếng kêu cứu:
“An An, cứu tôi với!”
Thẩm An An quay mặt đi chỗ khác, lờ đi ánh mắt cầu cứu của tôi, chỉ khẽ hắng giọng:
“Cô , tự cầu phúc đi.”
Hạ Lâm Châu thô bạo ném tôi lên giường, không lời nào đã bắt đầu cởi thắt lưng.
Tôi định bỏ chạy, ta với ánh mắt u tối đã đè tôi xuống giường, hôn và cắn không ngừng.
“Hử? Không cần sao? Thế trước đây ai là người van xin tôi thương ?”
“Trình Vân Vụ, là chủ quyến rũ tôi trước, đừng mơ thoát khỏi tôi.”
Tôi cố hết sức vùng vẫy, ta giữ chặt cổ tay tôi, nụ hôn ngày càng sâu đậm và nóng bỏng.
Rất lâu sau, ta mới buông tôi ra.
Tôi lập tức đẩy ta ra, tát cho ta một cái:
“Hạ Lâm Châu, ghê tởm thật đấy.”
“Tôi ghê tởm?” Anh ta sắc mặt u ám:
“Chúng ta mới chia tay chưa bao lâu, đã có người khác, chuyện đó tôi còn chưa tính sổ với .”
“Thế còn thì sao?” Tôi không chút nể nang mà :
“Khi chúng ta vẫn chưa kết thúc, đã lén lút qua lại với thanh mai của mình.”
“Qua lại gì cơ?” Anh ta thoáng sửng sốt.
Tôi lạnh:
“Anh còn mặt mũi giả vờ? Mạnh Tri Nguyệt đã gửi cho tôi video hai người chuyện đó, hơn nữa tối đó tôi gọi cho , giọng rõ ràng khác thường.”
Anh ta sững người một chút, dường như chợt hiểu ra điều gì, đưa tay muốn giữ tôi lại. Anh cau mày thật chặt:
“Cưng à, không phải như em nghĩ đâu. Hôm đó Mạnh Tri Nguyệt bỏ thuốc vào đồ uống của , không vào ta. Lúc em gọi điện, còn đang ở bệnh viện.”
“Tôi không tin.” Tôi tránh khỏi tay , lạnh lùng :
“Hạ Lâm Châu, chúng ta chấm dứt rồi.”
“Chấm dứt cái quái gì.”
Không khí xung quanh ta như bị kéo xuống, giọng tràn đầy lạnh lẽo:
“Trình Vân Vụ, em không hỏi rõ ràng đã vội vã bỏ rơi . Có phải em đã có người khác từ lâu rồi không?”
“Phải.”
Anh ta bỗng trở nên kích :
“Được, đợi đấy. Đợi tìm ra kẻ đó, xem có đánh chết hắn không.”
“Anh tìm rồi hãy .”
Tôi buông câu này, không chút do dự bước đi.
9
Trưa hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại réo rắt.
Lườm mắt , hóa ra là thư ký của trai tôi gọi tới.
“Alô?”
Bên kia vang lên giọng nam vội vã:
“Đại tiểu thư, mau đến công ty đi, Tổng giám đốc Tạ đang đánh nhau với người ta!”
“Đánh nhau với ai?”
Trong lòng tôi chợt thắt lại, vô thức nắm chặt điện thoại.
“Tổng giám đốc Hạ của tập đoàn Hạ Thị.”
Bước xuống xe, tôi vừa hay chạm mặt Hạ Lâm Châu đang từ trong đi ra.
Mặt ta có vài vết bầm, khóe môi còn vệt máu chưa khô. Anh khẽ nhếch môi, giọng đầy châm biếm:
Đến nhanh nhỉ, sợ tôi đánh chết nhân của à?”
“Tình nhân gì cơ?”
Anh tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo:
“Tạ Kim Triều chẳng phải là nhân lén lút mới tìm sao?”
Bạn thấy sao?