Không Phải Em Yêu [...] – Chương 1

Anh trai tôi là thái tử gia của giới giải trí Hồng Kông, còn cũ của ấy lại là vị hôn thê của thái tử giới thượng lưu Thượng Hải – Hạ Lâm Châu.

Để hai người họ sớm ngày “nối lại xưa”, tôi đã vừa dỗ vừa lừa, khiến Hạ Lâm Châu tự nguyện huỷ hôn vì tôi.

Ngày trai tôi ôm mỹ nhân về, trùng hợp lại là sinh nhật Hạ Lâm Châu.

Tôi hoàn toàn thay đổi hình tượng bạch liên hoa trước đây, đạp đổ bánh sinh nhật của ta.

“Đàn ông tôi từng chơi qua nhiều vô kể, tưởng tôi thèm khát chắc?”

Nói xong câu đó, tôi lập tức đặt vé máy bay trong đêm bay về Hồng Kông.

Hai tuần sau, ta ánh mắt tối sầm, đè tôi xuống giường, vừa hôn vừa cắn:

“Hử? Không thèm? Thế ai là người hôm trước còn cầu xin tôi đau em?”

1

Đêm khuya, tôi đang ngủ say thì một thân thể nóng rực bỗng áp sát lại.

Hơi thở nam nhân nặng nề, từng nụ hôn lướt nhẹ từ cổ tôi rồi lần xuống dưới.

Tôi lơ mơ mở mắt, khẽ lầm bầm:

“Lâm Châu, em buồn ngủ quá…”

Thấy tôi tỉnh, Hạ Lâm Châu cúi xuống hôn tôi, giọng khàn khàn:

“Ngoan, em cứ ngủ tiếp đi.”

Giây sau, ta đã đè người xuống.

Tôi mắng trong tức giận: “Hạ Lâm Châu, đồ khốn kiếp.”

Anh ta hôn lên khoé mắt tôi đang rưng rưng, khẽ:

“Cưng à, dạo này em lớn gan ghê nhỉ?”

Nghe , tim tôi chợt thót một cái, suýt nữa lộ tẩy.

Tôi vòng tay ôm cổ ta, nũng:

“Còn không phải tại mấy hôm nay không thèm ở bên em sao?”

Anh ta không ngừng tác, thở gấp :

“Ngoan, đợi xử lý xong việc, sẽ ở bên em thật nhiều.”

Vài tiếng sau, người đàn ông thoả mãn nằm cạnh, tôi thật sự muốn tát ta hai phát cho hả giận.

Nhưng nghĩ đến hạnh phúc cả đời của trai, tôi đành nhẫn nhịn.

Thấm thoát đã hai năm, tôi vẫn luôn ở bên Hạ Lâm Châu.

2

Tôi tên là Trình Vân Tụ, tên thật là Tạ Kim Cẩn.

Tôi có một người trai hơn tôi tám tuổi, tên là Tạ Kim Triều.

Từ nhỏ đến lớn, tôi một tay nuôi nấng.

Trong ký ức tuổi thơ của tôi, vừa là cha, vừa là .

Năm tôi mười hai tuổi, bị đối thủ ăn của bắt cóc. Vì cứu tôi, suýt nữa mất mạng.

Từ sau hôm đó, tôi đổi tên. Anh tôi bảo vệ tôi rất kỹ, gần như không ai biết đến sự tồn tại của “tiểu công chúa giới giải trí Hồng Kông”.

Năm tôi tốt nghiệp đại học, cờ biết lý do vì sao nhiều năm qua tôi không kết hôn.

Thì ra, có một người cũ ở Thượng Hải mà mãi không thể quên, nghe hiện là vị hôn thê của thái tử giới thượng lưu Hạ Lâm Châu.

Tôi thám tử tư điều tra, phát hiện hai người chỉ là liên hôn thương mại, hoàn toàn không có cảm.

Để tôi có thể cưới người trong lòng, ban đầu tôi bỏ tiền tìm đủ loại người đẹp đến quyến rũ Hạ Lâm Châu, không ai lọt vào mắt ta.

Bất đắc dĩ, tôi phải đích thân đến Thượng Hải.

Sau hai năm kiên trì quấn lấy, vừa dỗ vừa lừa, tôi cuối cùng cũng trở thành “chim hoàng yến” Hạ Lâm Châu sủng ái nhất bên cạnh.

Vì tôi, ta chậm mãi không nhắc tới chuyện kết hôn.

3

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng thở dốc nặng nề phía sau đánh thức.

Hạ Lâm Châu có nhu cầu sinh lý rất cao, cả hai chúng tôi đều là lần đầu tiên của nhau.

Tôi thường tự hỏi, nếu tôi không ở bên cạnh, ta rốt cuộc giải quyết nhu cầu kiểu gì?

Dạo này ta bận bịu hết chuyện này đến chuyện kia, chẳng có thời gian đụng đến tôi. Mà hình hôm nay, e là nửa ngày tôi chẳng rời khỏi giường nổi.

Quả nhiên, khi tôi lần nữa tỉnh lại, trời đã sang chiều.

Tôi thân thể bầm tím trước gương, trong lòng đã lặng lẽ chửi rủa mười tám đời tổ tiên nhà Hạ Lâm Châu.

Tôi là kiểu người thù dai nhớ lâu, lúc này chưa thể lật mặt với ta, nên đành trút hết oán khí lên cái thẻ đen ta cho.

Chưa đầy nửa tiếng, tôi tiêu sạch năm triệu.

Đi ngang trung tâm thương mại, tôi không chần chừ mua ngay ba cái quần lót nam giá 19 tệ 9.

Bước ra khỏi toà nhà, một chiếc Maybach bóng loáng đỗ ngay trước mặt tôi.

Người lái xe là thân của Hạ Lâm Châu – Kỳ Quát.

hạ cửa kính, lộ ra gương mặt góc cạnh rõ nét:

“Chị dâu nhỏ, mau lên xe, tôi đưa chị về.”

Kỳ Quát là số ít người bên cạnh Hạ Lâm Châu còn đối xử tử tế với tôi, nên tôi cũng không từ chối.

Anh nghiêng đầu tôi, ho nhẹ một tiếng:

“Chị dâu nhỏ, mười giờ sáng mai nhớ đến Mê Vụ, có bất ngờ đợi chị đó.”

“Tặng gì thế?” Tôi hỏi.

Anh ta nhướng mày: “Tới đó sẽ biết.”

Về đến biệt thự, Hạ Lâm Châu đeo cặp kính gọng vàng mảnh, đang ngồi trên sofa.

Ánh nắng rọi nghiêng trên gò má ta, khiến những đường nét sắc bén cũng trở nên dịu dàng hơn.

Đôi mắt đen nhánh tôi chăm , một lúc sau mới nhả ra bốn chữ:

“Vụ Vụ, lại đây.”

Tôi bước tới, ngồi lên đùi , cong cả mắt:

“Sao hôm nay về sớm ?”

“Về với em.” Anh nhẹ nhàng tháo kính xuống, giọng điệu lười nhác: “Hôm nay mua gì rồi?”

“Túi, giày, quần áo.”

Anh khẽ , véo má tôi: “Cô nàng vô tâm, chỉ nhớ mua cho mình.”

“Em có vô tâm đâu.” Tôi chỉ vào túi xách bên cạnh, mặt hơi đỏ lên: “Em còn mua cho ba cái quần lót đấy.”

Anh véo mũi tôi: “Coi như em còn có lương tâm.”

Anh cầm túi lên , sắc mặt khẽ cứng lại.

“Sao thế? Không thích à?” Tôi , giả vờ buồn bã: “Anh không thích thì vứt đi cũng .”

“Không, tôi thích mà.” Anh tôi, mắt đầy phức tạp: “Em có tâm thật đấy, biết năm nay là năm tuổi của tôi.”

Tôi: “…”

4

Kỳ Quát không sai, quán cà phê Mê Vụ đúng là có bất ngờ đợi tôi.

Nhưng đó không phải bất ngờ, mà là kinh ngạc.

Nhìn người đàn ông và người phụ nữ ngồi cạnh cửa sổ, tôi chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định bước vào.

Tôi lao vào lòng Hạ Lâm Châu, giọng run rẩy:

“Anh Lâm Châu, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng bỏ rơi em.”

Lông mày đẹp của Hạ Lâm Châu khẽ nhíu lại:

“Trình Vân Vụ, ai cho em theo tới đây?”

Tôi ngồi thẳng người, người phụ nữ đối diện, nghẹn ngào:

“Chị Thanh Lê, em thật sự rất Lâm Châu, em không thể không có ấy.”

“Em biết thân phận của em không xứng với ấy, em chưa bao giờ dám mơ tới vị trí của bà Hạ.”

“Chỉ là… sau khi chị kết hôn với ấy, liệu chị có thể để em ở bên cạnh không? Em hứa sẽ không tranh giành.”

Thấy Tống Thanh Lê im lặng hồi lâu, tôi đành sử dụng chiêu bài cuối cùng. Tôi bắt đầu giả vờ buồn nôn.

Chưa nôn bao lâu, Hạ Lâm Châu đã kéo mạnh tôi vào lòng. Đôi mắt đen kịt lạnh lùng và âm trầm:

“Trình Vân Vụ, em thử giả vờ thêm lần nữa xem?”

Đúng lúc này, Tống Thanh Lê lên tiếng:

“Hạ Lâm Châu, đừng hung dữ với ấy, cẩn thận dọa ấy chạy mất.”

Tống Thanh Lê tôi, nở một nụ dịu dàng:

“Vân Vụ, em hiểu nhầm rồi, chị vừa bàn bạc với Hạ Lâm Châu về việc hủy hôn.”

“Thật sao?” Hai mắt tôi sáng lên.

“Dĩ nhiên.”

Nghe chị ấy khẳng định, tôi nắm tay chị ấy:

“Chị Thanh Lê, chị đã chọn đúng, chị xứng đáng với người tốt hơn.”

Sau khi Tống Thanh Lê rời đi, Hạ Lâm Châu nắm lấy cổ tôi, giọng trầm thấp mang chút đe dọa:

“Cái gì mà ấy xứng với người tốt hơn? Chẳng lẽ tôi tệ lắm sao?”

Tôi đến không ngậm miệng lại :

“Không tệ chút nào, không tệ một chút nào.”

Cổ họng chuyển , giọng trêu chọc mang chút hài hước:

“Anh và ấy hủy hôn mà em vui thế à?”

“Vui.”

Anh hôn nhẹ lên mặt tôi, khẽ:

“Thích đến thế cơ à?”

“Không phải thích.” Tôi ôm chặt lấy , một câu dối lòng:

“Người ta chết đi .”

5

Nghe thấy tiếng nước rì rào từ phòng tắm, tôi vội vàng chạy ra ban công gọi điện thoại.

Chẳng bao lâu sau, đầu dây bên kia bắt máy, giọng trầm thấp vang lên:

“Kim Cẩn.”

Tôi phấn khích :

“Anh, nghe Hạ Lâm Châu sắp hủy hôn với chị Thanh Lê rồi.”

“Anh biết, chị ấy cũng vừa với .”

Bên kia im lặng một lát, rồi bảo:

“Kim Cẩn, chẳng bao lâu nữa em sẽ có chị dâu.”

“Thật ạ?” Tôi gần như không thể tin nổi.

“Ừ.” Giọng dịu dàng hơn:

“Em chơi chán bên ngoài rồi thì về nhà đi, về rồi sắp xếp cho em gặp chị ấy.”

Tôi: “Được ạ.”

Anh tôi không biết rằng hai năm qua tôi vẫn ở Thượng Hải, cứ nghĩ tôi đi du lịch khắp nơi.

May mà mọi nỗ lực suốt hai năm qua không hề uổng phí, sắp ôm mỹ nhân về nhà rồi.

Tôi cũng quyết định xong, sau khi mừng sinh nhật lần thứ hai mươi tám của Hạ Lâm Châu, tôi sẽ quay về Cảng.

Đang suy nghĩ thì phía sau vang lên giọng nam lạnh lùng:

“Trình Vân Vụ, vừa rồi em gọi cho gã đàn ông nào thế?”

“Là trai em.”

Hạ Lâm Châu từ phía sau vòng tay ôm lấy tôi, bình thản :

“Lần sau chúng ta cùng đi gặp trai em nhé.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...