Không Phải Em Gái [...] – Chương 3

5

Tô Miêu nhanh chóng gửi cho tôi một bộ tài liệu về quy trình mở tiệm bánh và các điều cần lưu ý.

Kiểu hướng dẫn như “bảo mẫu” — chi tiết, rõ ràng và cực kỳ logic.

Lâm Nhiễm Nhiễm hiện đang học đại học trong thành phố, nguyện “chân chạy”, giúp tôi đi khảo sát, tìm mặt bằng mở tiệm.

Còn nhiệm vụ của tôi — chuyên tâm học lấy bằng!

Tôi liên hệ với một trung tâm đào tạo bánh nổi tiếng, đăng ký đi tham quan trực tiếp để tìm hiểu.

May mắn là thời gian này sở bảo hiểm xã hội thành phố đang tổ chức một cuộc thi tay nghề.

Nếu kịp đăng ký, tôi có thể thi trực tiếp bằng thợ bánh Âu cao cấp, đạt tiêu chuẩn thì sẽ cấp chứng chỉ nghề cấp 3 quốc gia.

Không chần chừ, tôi ký hợp đồng ngay, đăng ký luôn gói học 1 kèm 1 đắt nhất.

Vừa về đến nhà, đang xem lịch học thì chuông cửa vang lên.

Mở ra — một tóc vàng mắt xanh dáng người cao ráo quyến rũ.

Thấy tôi, nụ rạng rỡ trên gương mặt khựng lại đôi chút, rồi gượng gạo chào hỏi:

“Hi, đây là nhà của Thẩm Tư Hằng đúng không? Em là em của ấy à?”

Cô ấy tiếng Anh với giọng Anh quốc cực chuẩn.

Tôi sực nhớ ra chuyện mẹ từng đưa cho tôi một xấp hình con “đủ tuổi lấy chồng” bắt đi xem mắt.

Trong đó chỉ có mỗi này là người nước ngoài, nên ấn tượng khá sâu.

Nghe ấy là con của một khách hàng lớn ở nước ngoài, tên là Annie, vừa gặp Thẩm Tư Hằng khi sang đàm phán ăn thì lập tức phải lòng.

Mà người nước ngoài thì nổi tiếng chủ và táo bạo, tôi có vẻ cũng rất phiền lòng trước sự theo đuổi của ấy.

Tôi là người nhà đương nhiên phải về phe mình rồi, thế nên không do dự gì mà nhập vai ngay:

Tôi mỉm , cũng dùng tiếng Anh lưu loát đáp lại:

“Không, tôi là của ấy.”

Gương mặt Annie lập tức trở nên khó coi.

“Nhưng theo tôi biết, ấy không có .”

Tôi khẽ vuốt nhẹ lọn tóc xoăn, bộ kiêu kỳ:

“Xin lỗi nhé, là ấy theo đuổi tôi rất lâu nên tôi mới đồng ý. Không tin thì chị cứ hỏi ấy đi.”

“Ừ, ấy là tôi.”

Giọng trầm ổn của Thẩm Tư Hằng vang lên từ phía sau.

Anh bước qua Annie — đang chết lặng tại chỗ — đến đứng cạnh tôi, nét mặt bình tĩnh xác nhận lời tôi .

Quả nhiên là em ruột, ăn ý không cần nhiều!

, ánh mắt nghi ngờ của Annie vẫn cứ đảo quanh hai chúng tôi.

Tôi dứt khoát khoác tay Thẩm Tư Hằng, giọng ngọt như rót mật:

“Anh , hôm nay vất vả rồi. Tối nay mình ăn bít tết nhé?”

Cơ thể Thẩm Tư Hằng lập tức cứng đờ, cứng như tảng đá.

Tôi không vui, liền cấu một cái cảnh cáo.

May mà phản ứng kịp, nét mặt lập tức trở nên tự nhiên, hỏi Annie đến có việc gì.

Annie mặt lạnh tanh, chỉ buông một câu “Làm phiền rồi”, sau đó giậm gót rời đi.

Tôi thở phào, ngẩng mặt Thẩm Tư Hằng, như đứa trẻ đòi phần thưởng:

“Em diễn hay không?”

Anh không gì, chỉ nghiêng đầu nhẹ, cổ họng khẽ , giọng trầm khàn:

“Mặc áo tử tế vào, trong nhà bật điều hòa mạnh thế không sợ cảm sao?”

Tôi cúi đầu xuống — một chiếc váy hai dây bằng lụa mỏng, phần ngực hơi khoét, khe rãnh mờ mờ lộ ra.

Ờ thì… con lớn rồi cũng nên kiêng dè chút, nhất là ở cùng trai.

Sống nhờ nhà đúng là không tiện chút nào. Tôi phải đi nhà, dọn ra ngoài thôi.

6

Vài ngày sau, tôi đã tìm một căn hộ ưng ý.

Tối đó, khi giúp việc đến chuẩn bị bữa tối, Thẩm Tư Hằng vẫn chưa tan về.

Tôi chợt nảy ra ý, muốn tự tay nấu một bữa cơm cho .

Vì thế, khi về đến nhà, thứ đập vào mắt là một bàn đồ ăn đen sì sì và một tôi đang tươi rạng rỡ bên cạnh.

Thẩm Tư Hằng: “……”

Tôi gắp một miếng thịt kho không rõ hình thù bỏ vào bát :

“Anh ơi, đói rồi phải không? Toàn món thích đó!”

“Còn có sườn xào chua ngọt nè…”

“Tôm rim nữa, ăn nhiều chút để bổ sung đạm chất lượng cao…”

Trong suốt bữa ăn, tôi thao thao bất tuyệt, không ngừng nghỉ.

Chẳng lẽ tôi lại không biết mấy món mình vừa xấu vừa dở tệ à?

Nhưng mà không thể lãng phí đồ ăn .

Tôi càng nhiều thì… càng có ít cơ hội bắt tôi ăn.

Thẩm Tư Hằng gắng gượng nuốt xong một miếng thì ngay giây sau, bát lại đầy ắp trở lại.

Anh ngẩng đầu định gì đó, bắt gặp nụ nịnh nọt đầy cố gắng của tôi thì sững lại.

Ánh mắt trở nên mơ hồ phức tạp, đan xen giữa sửng sốt, áy náy và xót xa.

Không biết trong đầu đang nghĩ gì, chặn đũa tôi lại:

“Nam Uyển, em không cần lo nghĩ gì về tương lai cả. Anh đã hứa sẽ nuôi em cả đời, thì nhất định sẽ giữ lời.”

“Đôi tay đeo đầy kim cương ngọc ngà như em không phải để nấu nướng hay việc nhà, hiểu chưa?”

Tôi cảm muốn khóc, còn tranh thủ gắp thêm cho một đũa nữa:

“Anh à, em chỉ là muốn báo đáp công nuôi dưỡng của mấy năm qua thôi mà.”

“…Công… nuôi dưỡng?”

Khóe môi Thẩm Tư Hằng giật giật, nhấn từng chữ một như đang cắn vào răng sau.

Tôi chẳng hiểu gì, vẫn tiếp tục:

“Hơn nữa sau này cũng chẳng có cơ hội nữa, em chuẩn bị chuyển ra ngoài ở rồi.”

Tôi giải thích sơ lược lý do, lập tức trở nên trầm mặc.

Rồi như bị máy móc điều khiển, bắt đầu tự gắp đồ ăn, ăn một cách vô cảm, chẳng bao lâu đã sạch cả bàn.

Tôi hoang mang , tay nắm chặt điện thoại, âm thầm suy nghĩ nên gọi thầy cúng trước hay bác sĩ trước.

Thẩm Tư Hằng đột ngột ngẩng đầu, giọng nghiêm túc như đang đàm phán:

“Anh đã suy nghĩ kỹ, thấy rằng em vẫn nên tiếp tục ở lại đây thì hơn. Lý do như sau:

Thứ nhất, trung tâm dạy bánh của em ở gần đây.

Thứ hai, Annie chắc vẫn chưa tin em là . Nếu ta quay lại, em vẫn cần tiếp tục ứng phó giúp —”

Tôi lẩm bẩm: “Mới nãy còn hứa nuôi em cả đời, giờ đã bắt đầu ra điều kiện rồi. Đúng là lời đàn ông… không thể tin .”

Thẩm Tư Hằng đưa tay day trán: “…Thứ ba, cái tiệm bánh thủ công mà em thích ăn, có thể mời đầu bếp về dạy riêng cho em.”

Tôi lập tức đổi thái độ: “Thật hả ? Em biết ngay là thương em nhất mà, cả đời luôn đó!”

Dưới ánh đèn vàng, vành tai mỏng của Thẩm Tư Hằng đỏ lên lạ thường. Anh né ánh mắt tôi, giọng nhàn nhạt:

“Vậy còn muốn chuyển đi không?”

Tôi lắc đầu lia lịa, miệng tuôn ra lời nịnh hót như bắn rap:

“Không dọn nữa đâu ơi! Anh biết mà, em chỉ sợ chê em nên mới nghĩ thôi. Chứ nghĩ em nỡ lòng nào rời xa một người vĩ đại đến mức phụ nữ phát điên, đàn ông thì chảy máu mũi như sao? Em nguyện sống với cả đời, dù là với thân phận… gián cũng !”

Khóe môi Thẩm Tư Hằng cong lên rất nhanh, rồi đứng dậy gom bát đũa vào bếp, tác liền mạch.

“Được rồi, về phòng đi. Anh rửa bát.”

“Dạaaa, quý của em~”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...