Không Phải Chỉ Chuyển [...] – Chương 9

9

 

Hôm sau, khi Giang Trần ra ngoài, phát hiện cửa nhà bị hàng xóm phun đầy nước tiểu chó.

 

Tối đó, ta không chịu nổi liền chuyển ra ngoài ở.

 

“Giang Trần, tôi đã hết cảm với rồi, thấy tôi chỉ thấy ghê tởm.”

 

“Còn chuyện của với Trần Uyển Nhi, cho dù hai người có ân ái ngay trước mặt tôi, tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Giờ tôi chỉ muốn ly hôn thôi.”

 

Giang Trần tôi sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ tổn thương:

 

“Anh không muốn ly hôn, vợ ơi. Anh phải gì em mới chịu tha thứ cho ? Anh quỳ xuống xin em có không?”

 

Trước ánh mắt kinh ngạc của cảnh sát, Giang Trần gắng gượng bước xuống giường, quỳ rầm một tiếng trước mặt tôi và tát mạnh vào mặt mình. Cái tát vang lên khiến má đỏ bừng, khóe miệng rỉ máu:

 

“Vợ ơi, xin em, không có em không sống nổi.”

 

Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng cầu xin của Giang Trần nghe vô cùng thảm . Các y tá đi ngang qua hành lang cũng dừng lại, ngơ ngác cảnh tượng này.

 

Tôi chỉ lạnh lùng dòng nước mắt cá sấu của ta.

 

Đêm đầu tiên tôi phát hiện Giang Trần có quan hệ với Trần Uyển Nhi, tôi cũng đã từng cầu xin .

 

Hôm đó, tôi năn nỉ , nghĩ đến cảm giữa hai chúng tôi mà quay đầu lại, cắt đứt liên lạc với Trần Uyển Nhi.

 

Khi đó, Giang Trần ngồi trên ghế sofa, mải mê chơi điện thoại. Trần Uyển Nhi không biết đã nhắn gì cho nở nụ , ánh mắt dịu dàng đầy chiều.

 

Rồi lạnh lùng tôi:

 

“Hứa Yên, em mất hứng quá đấy, em có thể đừng coi trọng cảm như thế không? Đâu có ai sống mà thiếu ai , em quản lý chặt thế này, thấy rất áp lực.”

 

Đêm đó tôi không ngủ .

 

“Vợ ơi, em không thể tha thứ cho sao?”

 

Thấy tôi không một lời, Giang Trần mắt đỏ hoe, cầu xin tôi.

 

“Được thôi.”

 

“Thật sao? Em chịu tha thứ cho rồi sao, vợ?”

 

“Tha thứ, không ảnh hưởng đến việc tôi kiện ly hôn, chúng ta gặp nhau ở tòa.”

 

Nói xong, tôi quay người bước đi, bỏ lại Giang Trần với gương mặt tái mét, ngồi thụp xuống đất.

 

Tối đó, Giang Trần lên chuyến bay đêm quay về.

 

Vài ngày sau, tôi lại nhận tin nhắn từ Trần Uyển Nhi.

 

Cô ta gửi cho tôi một loạt ảnh chụp cùng Giang Trần.

 

Lần này, ta đã thay đổi hoàn toàn, không còn vẻ điên cuồng, phẫn nộ, đau thương như vài ngày trước. Từng câu từng chữ đều là khoe khoang:

 

“Anh ấy chỉ đi loanh quanh một chút, rồi cũng nhận ra tôi mới là người tốt nhất, là người ấy nhất.”

 

“Nhìn xem, chiếc nhẫn kim cương mà ấy mua cho tôi, đẹp thật đấy.”

 

“À phải rồi, tháng mười một này chúng tôi sẽ đi Edinburgh nghỉ dưỡng, Hứa Yên, đến lúc đó tôi sẽ gửi ảnh cho xem nhé.”

 

Tôi bình tĩnh đáp lại:

 

“Cô nhớ bảo ta ký đơn ly hôn nhanh chóng, để có thể đường đường chính chính ngồi vào vị trí chính thất.”

 

“Để tránh đêm dài lắm mộng, lại có người thứ hai thay thế .”

 

Vừa gửi đi, hai câu đó như chạm vào chỗ đau của Trần Uyển Nhi, khiến ta một lần nữa chửi bới tôi điên cuồng.

 

“Cô đúng là số kiếp bị cắm sừng, đáng bị như ! Tôi thì may mắn lắm, sẽ không bao giờ chịu chung số phận như đâu!”

 

Tôi bình thản ta phát điên, lặng lẽ bật chế độ không phiền.

 

Tôi không chặn ta, vì tôi đang đánh cược.

 

Tôi cược rằng kết cục của Trần Uyển Nhi sẽ còn thê thảm hơn tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...