Không Phải Chỉ Chuyển [...] – Chương 7

7

 

Anh nhắn đến hơn chục tin, đều là những lời quan tâm:

 

“Anh vừa hỏi bác sĩ rồi, em vừa sảy thai, uống canh gà sẽ tốt cho sức khỏe. Tối nay sẽ nấu canh gà cho em uống nhé.”

 

“Em mấy ngày này đừng ăn đồ lạnh, nhớ đắp ấm bụng, đặt yến sào cho em rồi, bổ dưỡng lắm.”

 

“Trước kia là sai, chúng mình coi như xóa bỏ tất cả, không?”

 

Tôi không trả lời Giang Trần, bật chế độ không phiền cho tin nhắn của , rồi cầu y tá đổi phòng bệnh, nhấn mạnh không để ai quấy rầy tôi.

 

Suốt thời gian đó, Giang Trần liên tục gọi điện thoại muốn gặp tôi. Đến khi tôi chán nản mới nhấc máy:

 

“Giang Trần, mấy ngày này tôi không muốn gặp , đợi tôi hồi phục, chúng ta thỏa thuận ly hôn không?”

 

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng dịu dàng vang lên:

 

“Vợ ơi, chỉ muốn đứng từ xa em một cái thôi, sẽ không phiền em.”

 

Để tránh bị phiền, tôi tắt máy.

 

Ba ngày sau, tôi thu dọn đồ đạc xuất viện.

 

Giang Trần đã chờ ở cổng bệnh viện từ sớm, thấy tôi, nở nụ :

 

“Em xuất viện rồi? Để đưa em về nhà.”

 

Không từ chối, tôi cúi đầu lên xe.

 

Xe khởi , âm thanh Bluetooth lại vang lên, giọng đáng của Trần Uyển Nhi lại phát ra trong xe:

 

“Chào mừng đại tổng tài của em trở về, nhớ kiếm thật nhiều tiền cho em tiêu nhé.”

 

Giang Trần cầm loa định ném ra ngoài, lần này không còn vẻ ngại ngùng như lần trước, mà là một gương mặt đầy khó chịu:

 

“Phiền thật, giờ ném nó đi.”

 

Khi cái loa sắp bị ném đi, tôi đưa tay ngăn lại, thở dài:

 

“Không cần vứt, tôi thực sự không bận tâm.”

 

“Vợ à…”

 

“Dù sao sau này hai người cũng sẽ ở bên nhau, vứt nó đi ấy sẽ giận đấy.”

 

Nói xong, sắc mặt Giang Trần tái nhợt, tôi quay mặt ra cửa sổ, phong cảnh bên ngoài.

 

Về đến nhà, Giang Trần bảo tôi rằng đã đặt vé máy bay đi Edinburgh vào tháng 11:

 

“Không phải em luôn muốn đến Edinburgh ngắm tuyết sao? Em dưỡng sức cho tốt, tháng 11 chúng ta đi, đã sắp xếp mọi thứ rồi.”

 

Ngày trước, tôi luôn mong muốn tạm gác lại công việc, cùng người mình đến Edinburgh sống một thời gian ngắn, tận hưởng vẻ đẹp của cuộc sống.

 

Nhưng sau khi kết hôn năm năm, mỗi lần tôi đề cập đến chuyện này, Giang Trần đều bảo tôi suy nghĩ trẻ con, đơn giản, và không thực tế.

 

Thậm chí, một năm trước, một người của tôi có mở công ty du lịch, mời tôi đi Edinburgh cùng đoàn.

 

Giang Trần nghe về kế hoạch đó, tự ý hủy vé của tôi, còn lạnh lùng trách tôi:

 

“Hứa Yên, sao em lúc nào cũng phiền người khác ? Em không biết hành của mình sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận của em sao?”

 

“Với lại, đất nước mình lớn , không lẽ lại không đủ chỗ cho em? Em giống hệt một con chó Nhật, chỉ biết đua đòi theo Tây!”

 

Thật ra tôi biết rất rõ, đó là do Trần Uyển Nhi hôm ấy khóc lóc gọi cho Giang Trần. Cô ấy rằng ấy ghen tị với tôi vì là một người phụ nữ độc lập, có cuộc sống mà ấy hằng ao ước, trong khi ấy chỉ có thể ngồi tôi thoải mái đi du lịch.

 

Giang Trần thương ấy, nên mới ‘giúp’ tôi hủy vé để dỗ dành ta.

 

“Anh đã chuẩn bị xong hết rồi, có ở đó, đến nơi sẽ nhờ sắp xếp nhà cửa cho chúng ta.”

 

Giang Trần hào hứng kể về kế hoạch của mình:

 

“Nếu em không thích chỗ sắp xếp, sẽ tìm người khác lo liệu.”

 

“Anh hủy vé đi.” Tôi mím môi.

 

“Gì cơ?”

 

Tôi ta lạnh lùng, không chút biểu cảm:

 

“Giang Trần, đi du lịch cùng , chỉ khiến tôi mất hết hứng thú.”

 

“Anh đang phiền tôi đấy, hành của chỉ tâm trạng tôi xấu đi, ảnh hưởng đến khả năng kiếm tiền của tôi.”

 

Tôi lặp lại những lời mà từng với tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...