Không Phải Chỉ Chuyển [...] – Chương 6

6

 

Nhắc đến chuyện cũ, mũi tôi cay cay.

 

Năm đó nếu không phải tôi mù quáng vì , cha mẹ tôi nhất định sẽ không để tôi cưới ta, dù nhà Giang Trần có giàu có đến đâu.

 

Lần đầu tiên hai bên gia đình gặp mặt ăn cơm, trong nhà vệ sinh, tôi nghe rõ mẹ của Giang Trần đang chuyện điện thoại:

 

“Thật ra tôi và bố nó đã chuẩn bị sẵn sính lễ năm trăm nghìn, vừa nghĩ đến gia đình nó trông nghèo kiết xác, chỉ cần hai trăm nghìn là đủ.”

 

Tối hôm đó, tôi không nhịn mà kể cho Giang Trần nghe chuyện ấy. Anh trách mẹ mình không đúng, hứa sẽ bù khoản sính lễ đó cho tôi. Nhưng chuyện bù đắp cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu. Mãi đến ba năm sau khi kết hôn, trong một lần say rượu, Giang Trần mới thẳng thắn ra sự thật:

 

“Việc giảm sính lễ, tất nhiên là biết rồi, mẹ đã hỏi ý kiến của mà.”

 

“Hứa Yên, em thật dễ bị lừa, không lạ gì khi người ta phụ nữ nặng thường dễ bị lợi dụng.”

 

Bây giờ bình tĩnh lại, bỏ đi lớp kính màu hồng mà tôi từng đeo để Giang Trần, ta thực ra chỉ là một kẻ giả dối.

 

Giang Trần không biết từ lúc nào đã bước vào phòng bệnh, ta chằm chằm vào tôi:

 

“Vợ ơi, xin lỗi em, không biết em vừa sảy thai…”

 

Nhìn gương mặt của Giang Trần, cảm giác lạnh lẽo khi chìm trong nước biển lại ùa về, tôi lạnh lùng ngắt lời :

 

"Tôi biết thích Trần Uyển Nhi. Chúng ta ly hôn đi, cưới ta, tôi chúc hai người hạnh phúc."

 

“Anh không muốn ly hôn.”

 

Giang Trần cuống quýt, giải thích:

 

“Anh thực sự không có quan hệ gì với ấy, không hề thích ấy, nếu không thì đã chẳng cưới em.”

 

Tôi ta chằm chằm, lạnh lùng :

 

“Thật sao? Giang Trần, chẳng phải hôm ấy đã thích Trần Uyển Nhi, chỉ là không có cơ hội?”

 

“Anh còn hối hận vì đã bốc đồng cầu hôn tôi , nếu ly hôn thì việc đầu tiên sẽ là cưới Trần Uyển Nhi, chẳng lẽ… tất cả những điều đó đều là giả dối sao?”

 

Hôm đó, Giang Trần đi tiếp khách về say khướt, Trần Uyển Nhi đưa về. Tôi ngủ trong phòng khách, nghe thấy rõ ràng những lời của hai người ngoài phòng khách.

 

Trần Uyển Nhi dìu Giang Trần, người nôn hết cả người, đến ghế sofa, rồi định quay người rời đi. Giang Trần liền ôm lấy eo , đầy lưu luyến:

 

“Anh hối hận rồi, sao lúc đó lại bốc đồng cầu hôn ấy chứ.”

 

Trần Uyển Nhi tôi đang đứng trong phòng ngủ, nở nụ đắc ý:

 

“Nếu ly hôn, muốn cưới ai?”

 

“Là em chứ còn ai nữa, nếu ly hôn thì sẽ lập tức cưới em. Bé cưng, em ngủ với tối nay, không?”

 

Đêm đó, Trần Uyển Nhi rốt cuộc cũng rời đi. Tôi biết ấy chê Giang Trần nôn hết cả người, không muốn chăm sóc, nên mới đưa ta về nhà tôi.

 

Giờ bình tĩnh suy nghĩ lại, tôi nhận ra ngày đó tôi không xông ra để cãi nhau với Trần Uyển Nhi, thật ra là do tôi đã không còn hy vọng gì vào Giang Trần nữa.

 

Sau đó tôi tiếp tục ở cạnh Giang Trần, chỉ là giai đoạn cuối của quá trình dần mất cảm giác với mối quan hệ này.

 

Cuối cùng Giang Trần bị Tiếu Tiếu đuổi ra khỏi phòng bệnh. Nhưng không chịu từ bỏ, nửa giờ sau, điện thoại tôi rung liên tục. Giang Trần đã gỡ chặn tôi ra khỏi danh sách đen.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...