5
Tôi Giang Trần lao vào bênh vực Trần Uyển Nhi, rồi lại Uyển Nhi đang khóc thút thít, lạnh:
"Tôi có bảo ấy phải uống đâu? Tôi không muốn bơi, ấy vẫn ép tôi, chẳng phải đó là khó sao?"
Tôi thẳng thừng đáp trả, tiếng khóc uất ức của Trần Uyển Nhi càng lớn hơn.
Sắc mặt Giang Trần đen sầm, xắn ống quần lên.
“Không bơi phải không? Được, tôi sẽ bơi cùng em!”
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Giang Trần bất ngờ nắm lấy tóc tôi, kéo tôi nhấn xuống nước.
Làn nước lạnh buốt thấm vào da tôi, tôi lạnh đến run rẩy, ngay sau đó nước biển tràn vào mũi, khiến tôi ho sặc sụa.
Giang Trần vẫn không buông tay, tôi đau đớn đến đỏ cả mắt, nước mắt, nước mũi giàn giụa.
Khi phổi gần như nổ tung, tôi điên cuồng đẩy ta, cuối cùng cũng buông tôi ra.
Không may, một cơn sóng lớn ập đến, tôi định bám vào ống quần Giang Trần, bị đá văng ra.
Tôi bị cuốn vào trong biển, nước lạnh ngấm vào khắp cơ thể.
Phải rất lâu sau, tôi mới dùng chút sức lực cuối cùng bơi vào bờ, thở hổn hển hít không khí.
Lúc này, Giang Trần đang ôm Trần Uyển Nhi bằng một tay, kiên nhẫn và dịu dàng dỗ dành ta:
“Đừng khóc nữa, đã ấy rồi.”
“Cô ấy đáng bị thế, lát nữa sẽ dạy dỗ ấy tiếp.”
Nói xong, ta tiến đến, tôi từ trên cao:
“Xin lỗi Uyển Nhi đi! Tự một ly rượu! Nếu không thì chúng ta…”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người và ánh ép buộc của Giang Trần, tôi đỏ mắt ngắt lời ta:
“Giang Trần, đợi luật sư của tôi tìm , chúng ta ly hôn.”
Nghe tôi xong, Giang Trần tôi đầy bất ngờ, đôi mắt đen của ta tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Tôi cố gắng lê từng bước yếu ớt đi về phía đường lớn, vừa bước tới giữa đường thì mắt tối sầm và ngất đi.
Trước khi ngất đi, tôi nghe thấy có người hét lên:
“Có người ngất rồi!”
“Mau gọi xe cấp cứu! Trời ơi, ấy đang chảy máu! Chảy rất nhiều máu!”
Không biết bao lâu sau, khi tỉnh lại, bên tai tôi vang lên giọng trách móc của thân, Tiếu Tiếu:
“Giang Trần, điên rồi sao? Anh dám ép ấy bơi, không biết ấy vừa sảy thai sao?”
“Cô ấy, ấy sảy thai rồi… Cô ấy mang thai khi nào? Sao không cho tôi…”
Giọng Giang Trần khản đặc, lộ rõ sự hối hận.
“Mắt mù à? Mấy hôm nay ấy yếu như , không thấy sao? Hay là mắt chỉ dán vào người Trần Uyển Nhi?”
Tiếu Tiếu tức đến mức nghiến răng.
Nếu không phải đang ở trong bệnh viện, có lẽ ấy đã cho Giang Trần hai cái bạt tai.
“Tôi thật sự không biết…”
Giọng Giang Trần yếu hẳn đi.
“Xì, chuyển nhượng nhà cho con hồ ly tinh đó, còn mua xe cho ta, những chuyện đó không biết? Anh nghĩ sao ấy lại sảy thai? Cô ấy bị chọc giận đến mức sảy thai đó, đồ cặn bã!”
“Tôi…”
“Thôi đi, thấy là tôi bực, đi ra đi.”
Xung quanh nhanh chóng trở lại yên tĩnh, tôi chầm chậm mở mắt.
Tiếu Tiếu ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, lo lắng sờ trán tôi:
“Tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào khó chịu không?”
Tôi ấy, mắt đỏ hoe:
“Cậu biết hết rồi à?”
Tiếu Tiếu điểm lên trán tôi, vẻ mặt giận dữ:
“Sớm đã bảo cậu đừng lấy ta, giờ thì tốt rồi, tất cả đều muộn rồi.”
Bạn thấy sao?