Không Phải Chỉ Chuyển [...] – Chương 2

2

 

Vừa vào trong xe, loa bluetooth vang lên giọng ngọt ngào của Trần Uyển Nhi:

“Chào mừng tổng tài của em về nhé! Phải chăm chỉ kiếm tiền cho em tiêu đấy nha.”

 

Sắc mặt Giang Trần lập tức thay đổi:

“Đó là bản ghi âm lần trước Uyển Nhi mua, ấy quên không lấy về. Anh sẽ vứt nó đi.”

 

“Không cần.” Tôi nhạt giọng đáp.

 

Không gian trong xe trở lại tĩnh lặng. Giang Trần ngạc nhiên tôi:

“Em không giận sao?”

 

Tôi mím môi. Trước đây, tôi rất để ý đến sự tồn tại của Trần Uyển Nhi. Nhưng giờ ngay cả Giang Trần tôi cũng không còn quan tâm, thì sao còn bận lòng về những bóng hình quanh ấy?

 

“Đi nhanh lên đi, muộn rồi.”

 

Chỉ cần rẽ và đi thẳng một cây số là tới bệnh viện. Điện thoại Giang Trần vang lên, nhấc máy với một nụ tươi trên môi. Tôi nghe giọng Trần Uyển Nhi đang nũng, nhờ Giang Trần dạy ấy lái xe Mercedes bằng một tay.

 

“Uyển Nhi bên đó có chút việc gấp, để thả em xuống đây nhé. Qua đường là tới rồi, chỉ cách có 50 mét thôi.”

 

Giang Trần thậm chí không muốn vòng xe, không thể chờ để gặp Trần Uyển Nhi. Tôi lạnh lùng :

“Em không đi nổi.”

 

Sắc mặt Giang Trần lập tức trở nên lạnh lẽo:

“Em có thể đừng quá không? Em chỉ là bị thương ở chân chứ đâu phải tàn phế!”

 

Anh mở cửa ghế phụ, kéo tôi xuống khỏi xe, rồi bảo khi nào băng xong vết thương thì gọi điện cho . Xe rời đi nhanh chóng, nước bẩn bắn lên thấm vào vết thương trên chân phải của tôi.

 

Trời bắt đầu đổ mưa lất phất, tôi đứng đó, đôi mắt đỏ hoe. Đoạn đường chỉ 50 mét, tôi đi vài bước mà mồ hôi lạnh tuôn ra, bụng đột nhiên đau dữ dội, cơ thể mềm nhũn và ngã xuống giữa vạch qua đường.

 

Một vài chiếc xe chạy vụt qua nhanh chóng, may mắn là bảo vệ ở cửa bệnh viện tốt bụng đã giúp đỡ, nếu không tôi đã có thể gặp tai nạn.

 

Khó khăn lắm mới về nhà nằm nghỉ, Giang Trần tức giận trở về, quát tháo:

“Anh đã bảo là khi nào thay băng xong thì gọi điện cho ! Anh chờ em cả tiếng ở cổng bệnh viện, kết quả là điện thoại em cứ tắt suốt!”

 

Tôi đờ đẫn .

 

Tôi đã truyền dịch suốt hai tiếng trong bệnh viện, khi ra ngoài không thấy xe của Giang Trần đâu. Tôi không chịu nữa nên đành bắt taxi về nhà. Điện thoại của tôi chỉ vừa tắt nguồn cách đây hai phút.

 

Nói cách khác, chưa hề đến đón tôi.

 

Rõ ràng… Trước đây, luôn ân cần chăm sóc tôi từng chút một. Không biết từ khi nào mà mọi thứ lại trở nên lạnh nhạt và xa cách đến ?

 

“Anh chặn số em rồi, em đâu có gọi cho .”

 

Giang Trần ngẩn người, cơn giận trên gương mặt tuấn tú có phần dịu đi:

 

“Biết em sẽ đói, mua cho em cháo thịt nạc trứng bắc thảo.”

 

Tôi bát cháo.

 

Cháo chỉ rắc một ít hành, không thấy miếng trứng bắc thảo hay thịt nạc nào, trông như đồ ăn thừa của ai đó.

 

Nửa giờ trước, tôi đã thấy bài đăng của Trần Uyển Nhi trên vòng bè.

 

Trong ảnh là Giang Trần đang nấu cháo trong bếp:

 

“Ai bảo trên đời không còn người đàn ông tốt? Anh ấy không chỉ dạy tôi lái Mercedes bằng một tay, mà khi tôi đói còn tự tay nấu cháo thơm phức cho tôi.”

 

Tôi tự giễu khuấy vài vòng, cảm giác cồn cào dâng lên trong dạ dày:

 

“Bỏ đi, em không muốn ăn.”

 

Gương mặt Giang Trần lập tức tối sầm lại, lạnh lùng tôi:

 

“Em lại nổi điên gì nữa? Anh đặc biệt mua cho em, thế mà em bảo bỏ là bỏ à?”

 

“Anh chẳng qua là chuyển nhượng căn nhà cho Uyển Nhi hôm nay thôi mà, em khó chịu lắm sao? Có phải cấm em ở đâu?

 

Con người ta có chỗ học, đăng bài cảm ơn một chút, còn em thì sao, đi bình luận mỉa mai, chuyện đó có tính toán gì với em chưa?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...