Không Phải Chỉ Chuyển [...] – Chương 11

11

 

Tôi ngừng tay đang xem tài liệu, chợt hiểu ra:

 

“Không lẽ là Giang Trần cặp với sinh viên trước rồi mới đá Trần Uyển Nhi?”

 

Tiếu Tiếu tặc lưỡi vài tiếng ở đầu dây bên kia:

 

“Gã đàn ông nghiện ngoại như ta, sao có thể chịu dừng lại chỉ với một người phụ nữ chứ?”

 

“Nói thật, ngoài cậu ra, sở thích của Giang Trần với phụ nữ chẳng thay đổi chút nào. Cô sinh viên này vào thực tập ở công ty họ, cái vẻ cao ngạo ấy chẳng khác gì hồi đó của Trần Uyển Nhi, còn tưởng mình là bà hoàng cơ đấy.”

 

Tôi không khỏi tò mò về Trần Uyển Nhi:

 

“Tiếu Tiếu, lần trước Trần Uyển Nhi có chuyển nhượng căn nhà cho Giang Trần không?”

 

Tiếu Tiếu bĩu môi:

 

“Cái Trần Uyển Nhi đó không ngốc đâu, gì có chuyện chuyển nhà cho Giang Trần chứ? Cô ta đã đổ đầy máu chó và máu mèo vào xe Mercedes, rồi cho người lái đến đậu trước nhà Giang Trần, chiếc xe coi như hỏng luôn. Còn đứa con trai, vốn dĩ Trần Uyển Nhi chẳng hề bận tâm.”

 

“Giang Trần thấy ta ra tay quyết liệt như , cũng không dám nhắc lại chuyện căn nhà nữa.”

 

Một chiếc xe sang tiền tỷ cứ thế mà bị hỏng.

 

Dù không phải số tiền lớn với Giang Trần, cũng đủ khiến ta thấy khó chịu cả chục ngày.

 

Quả nhiên, trai đểu gặp ác thì hết đường.

 

Cuối tháng, luật sư gọi tôi lên tòa.

 

Mọi việc tiến triển khá thuận lợi, điều khiến tôi bất ngờ là mới của Giang Trần, Phương Huyên, cũng theo đến.

 

Giống như Tiếu Tiếu mô tả, vẻ ngoài của Phương Huyên chuẩn kiểu “trà xanh”. Cô ta trông có vẻ trong sáng, kỹ đôi mắt lại toát lên vẻ thâm hiểm.

 

Khi Giang Trần thấy tôi, trong mắt lóe lên một tia hối hận và phức tạp.

 

Phương Huyên sợ tôi sẽ cướp mất “người đàn ông lý tưởng” của mình, nên khoác chặt tay Giang Trần, khiêu khích:

 

“Chị à, em đã nghe Trần kể về chuyện giữa chị và ấy rồi. Chính chị là người cứ quấn lấy ấy không buông, còn vì ấy mà sảy thai, rồi cứ nhắc mãi chuyện đó để đóng vai nạn nhân, bôi nhọ danh tiếng của ấy.”

 

“Nhưng tiếc là, ấy không hề chị, người ấy là em. Em biết chị chắc hẳn đang rất ghen tị với em, mong chị biết thân biết phận, sau khi ly hôn thì đừng quấy rầy bọn em nữa.”

 

Tôi Giang Trần cúi đầu né tránh, khẽ :

 

“Vậy thì chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.”

 

Tôi quay người muốn rời đi, Tiếu Tiếu giữ tay tôi lại, lạnh lùng Phương Huyên:

 

“Cô Giang Trần , ta đã mua nhà cho chưa? Cô biết ta từng chuyển nhượng một căn hộ cao cấp cho bạch nguyệt quang của mình chưa? Cô em à, thật là hạ giá quá đấy.”

 

Nụ trên mặt Phương Huyên lập tức đông cứng, ta tức giận Giang Trần.

 

Tiếu Tiếu kéo tôi rời đi, phía sau vang lên tiếng trách móc của Phương Huyên.

 

Tôi đặt vé bay về Nghi Xuân trong đêm.

 

Không ngờ, buổi chiều hôm đó, tin tức địa phương đưa tin về một vụ án mạng kinh hoàng.

 

“Một nữ sinh viên đại học vì thất mà đột nhập trái phép vào nhà người để đánh địch, dẫn đến thảm án một c//hế//t một bị thương.”

 

Nhìn thấy phòng khách quen thuộc trong bản tin, tôi ngây người vài giây.

 

Lúc ấy, tôi chưa thể hiểu rõ huống, cũng không biết ai là người c//hế//t, ai bị thương.

 

Cho đến khi những cư dân mạng ưa buôn chuyện tiết lộ chi tiết.

 

Hóa ra sau khi Giang Trần rời khỏi căn hộ cao cấp, Trần Uyển Nhi đã dọn vào ở.

 

Phương Huyên biết chuyện Giang Trần từng mua căn nhà cho Trần Uyển Nhi, tức đến phát điên. Cô ta tìm địa chỉ căn hộ, lao đến ép Trần Uyển Nhi phải chuyển nhượng căn nhà đó cho mình.

 

Giang Trần cố gắng ngăn Phương Huyên lại, trong lúc giằng co, Trần Uyển Nhi tức giận lao vào bếp lấy dao.

 

Động tác ấy khiến mặt Giang Trần tái nhợt.

 

Nhưng Phương Huyên, vì cậy mình trẻ trung liều lĩnh, vẫn chống nạnh mắng chửi:

 

“Mày đúng là đồ hồ ly bị người ta chửi rủa, nếu mày còn chút liêm sỉ thì hãy chuyển nhượng căn nhà lại cho tao. Nếu không, ngày nào tao cũng người đến khu này để chửi mày!”

 

Trần Uyển Nhi mắt đỏ ngầu, cầm dao lao về phía Phương Huyên.

 

“Ai mới là hồ ly? Chính mới là. Không có , tôi và ấy đã chẳng chia tay.”

 

Phương Huyên nhanh chóng né tránh, con dao lại cắm thẳng vào người Giang Trần, không rút ra .

 

Phương Huyên liền giơ tay tát Trần Uyển Nhi.

 

Hai người giằng co đẩy qua đẩy lại, Trần Uyển Nhi trượt chân, ngã từ ban công xuống và tử vong tại chỗ.

 

Khi cảnh sát đến hiện trường, họ nhanh chóng phong tỏa khu vực và đưa Phương Huyên đi.

 

Nghe tin, Tiếu Tiếu gọi điện cho tôi ngay lập tức.

 

Trong lòng có chút day dứt:

 

“Bảo Bảo, giờ mình mới biết Trần Uyển Nhi bị rối loạn lưỡng cực. Nếu hôm đó mình không kể với Phương Huyên chuyện căn nhà, có lẽ đã không xảy ra bi kịch này.”

 

Tiếu Tiếu là người ngoài miệng sắc bén thực tâm lại rất tốt bụng.

 

Tôi an ủi ấy, và cũng rất cảm ơn vì luôn đứng về phía tôi:

 

“Cậu nên nghĩ thế này: Nếu Phương Huyên không đến toà án phiền mình, cậu sẽ không tức giận mà đi lại với ta. Nếu , ta đã chẳng đi tìm Trần Uyển Nhi rồi rơi vào kết cục này.”

 

“Cô ta, đơn giản là tự tự chịu thôi, đáng đời.”

 

Tôi nghĩ lại mọi chuyện, và nhận ra rằng quyết tâm ly hôn với Giang Trần của tôi cũng bắt đầu từ căn nhà ấy.

 

Chuyện này kết thúc cũng vì căn nhà.

 

Dường như, mọi thứ đều đã sắp đặt từ trước.

 

Vụ án này kết thúc với Phương Huyên và Giang Trần đều bị kết án tù giam.

 

Tám ngày sau, tôi nhận phán quyết thắng kiện ly hôn như mong muốn.

 

Hôm ấy, Tiếu Tiếu đợi tôi trước cửa toà án, ấy khoác tay tôi và tặng tôi một bó hoa hướng dương:

 

“Chúc mừng nhé, Bảo Bảo, hãy đón nhận cuộc sống mới thôi.”

 

“Được thôi.”

 

Tôi đón lấy bó hoa, nắm tay , và lần đầu tiên sau bao lâu, tôi mỉm thật sự từ tận đáy lòng.

 

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...