Tôi thấy sâu đậm trong mắt .
Cũng cảm nhận niềm vui không giấu nổi từ giọng của ta:
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi, bé cưng.”
Đúng thế.
Cuối cùng gặp nhau rồi.
Tống Thời Nghiễn.
27.
Tống Thời Nghiễn rất thích Lục Nhiễm.
Thích đến mức nào?
Thích nhiều đến mức ta phải hết lần này đến lần khác cầu xin tôi gặp mặt cuối cùng lại rơi vào im lặng vì bị tôi từ chối.
Thích đến mức có lần ta hỏi tôi thích váy cưới kiểu truyền thống hay váy cưới trắng tinh khiết của phương Tây.
Thích nhiều đến nỗi, bản thân rõ ràng bị dị ứng hải sản ta vẫn tươi bóc tôm cho tôi.
Trên con đường tràn ngập sắc màu, các hàng quán đều treo đầy đèn lồng náo nhiệt.
Tôi từ chối lời cầu của Tống Thời Nghiễn muốn đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng và kéo ta ngồi xuống một quán ven đường.
Một cậu ấm như Tống Thời Nghiễn không quen với môi trường của hàng quán ven đường, tôi có thể tận mắt thấy sự ngượng ngịu của ngay khi ngồi xuống.
Nhưng khoảnh khắc ta vào mắt tôi, vẻ mặt lại dịu đi chút ít.
Tôi lấy thực đơn và gọi món, Tống Thời Nghiễn nghe tôi gọi xong rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
"Nhiễm Nhiễm à, quán ven đường này tuy ăn ngon không tốt cho sức khỏe, sau này chúng ta ít đến thôi nhé?"
Tôi gật đầu.
Anh ta mỉm và xoa đầu tôi, đôi mắt không hề rời khỏi tôi dù chỉ một giây phút.
Tống Thời Nghiễn vội vàng tranh trả tiền cho cả ngày hôm nay.
Ngay từ ban sáng, ta đã cẩn thận đứng bên cạnh tôi, không biết vô hay cố ý, cố gắng chạm vào tay tôi.
Khi tôi nắm lấy tay ta, tai đã ửng đỏ cả một mảng.
Rồi ta đan những ngón tay của mình vào ngón tay tôi và giữ chặt lấy như thể sợ tôi bỏ chạy dạng .
Toàn bộ ánh và trái tim đều hướng về phía tôi.
Thịt nướng, tôm hấp, cua rang lần lượt bưng lên bàn.
Từng con tôm đều ngấm đẫm trong nước sốt, màu sắc tươi sáng, cũng thấy ngon miệng.
Tôi vừa định vươn tay đến lấy thì đã bị Tống Thời Nghiễn ngăn lại.
Anh ta gắp một con ra khỏi đĩa, lúng túng bóc vỏ tôm rồi cho vào chén của tôi.
Tôi ngơ ra một lúc.
"Anh bóc vỏ, em chỉ việc ăn thôi."
Tôi biết Tống Thời Nghiễn mắc chứng sợ bẩn, tôi cũng biết ta dị ứng với những thứ này.
Tôi cố dặn ông chủ không cần găng tay.
Lớp dầu màu cam chảy xuống bàn tay , đôi bàn tay thon dài trắng nõn như tác phẩm nghệ thuật nay lại dính đầy dầu.
Tống Thời Nghiễn cụp mắt tôi, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Trong ánh mắt phản chiếu ra hình ảnh thu nhỏ của tôi.
"Nhiễm Nhiễm, em chỉ cần ăn là rồi."
"Anh sẽ chăm sóc em đến hết cuộc đời."
Hình ảnh của người trong đôi mắt mỉm không đáp lời.
28.
Đêm đen trở nên đậm sắc hơn.
Tống Thời Nghiễn đến tìm ông chủ để thanh toán.
Tôi bước ra ngoài, đến sát lề, vẫy một chiếc ô tô ở bên đường.
Tôi mở cửa nơi ghế sau.
Gió buổi tối lành lạnh, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Vừa hay lại bị Tống Thời Nghiễn bắt gặp, ta vội vàng thanh toán hóa đơn và đi về phía tôi.
Tôi lấy áo khoác ra khỏi túi và mặc vào.
Buổi tối gió lớn, vài sợi tóc của Tống Thời Nghiễn bị hất tung, ánh trăng và đèn đường rọi lên người ta.
Anh chạy về phía tôi, còn cầm theo bó hoa tôi đặt lại trên ghế.
Chỉ còn bốn năm bước nữa thôi.
Tôi đột nhiên lên tiếng: “Đừng tới đây.”
Bước chân của Tống Thời Nghiễn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt bối rối, ngay khi chạm vào ánh mắt tôi, ta đã sững sờ.
"Nhiễm Nhiễm…?"
Anh ta cẩn thận gọi tên tôi.
Gió đêm gào thét.
Thời gian trên điện thoại biến chuyển thành đúng mười giờ.
Tựa hồ như đồng hồ của Lọ Lem vang lên tiếng chuông lúc nửa đêm , mọi giấc mơ đều tan biến ngay tức khắc.
Nhưng tôi không phải là Lọ Lem.
Tống Thời Nghiễn càng không phải là hoàng tử.
Mười hai giờ.
Tống Thời Nghiễn vào ba năm trước.
Khi đó, ta sống thu mình, chán đời, thờ ơ và thiếu thương. Mọi cuộc trò chuyện của đều tràn ngập sự chán nản về hoàn cảnh cuộc sống lúc bấy giờ.
Tôi giả vờ như không biết, quyết định ở lại bầu với , từng chút một cho đến khi chịu mở lòng.
Cho đến hiện giờ, trở thành một chàng thiếu niên phong độ ngời ngời.
Ba năm gọi điện, ba năm đồng hành, ba năm, thời gian trôi như nước chảy.
Ba năm chỉ để lại một dấu chấm hết.
Giấc mơ ngọt ngào của Tống Thời Nghiễn đã kết thúc tại đây.
Anh ta đã thêm tôi vào kế hoạch.
Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng bọn tôi sẽ có tương lai.
Anh ta mô tả cho tôi rất nhiều tương lai của hai đứa.
Thật tiếc là bọn tôi không thể có tương lai.
Ánh trăng lạnh lẽo, bạc màu.
Tôi kéo mũ áo khoác xuống, dang tay ra và mỉm với .
"Tống Thời Nghiễn."
Bạn thấy sao?