Không Phải Ánh Trăng – Chương 6

Chiếc điện thoại di đó.

 

Tôi đã mua nó bằng tiền của mình.

 

Đã dùng ba, bốn năm, không còn nhạy nữa, vốn cũng chỉ tiếc phần dung lượng lớn của nó.

 

Bao năm qua, tôi đã lưu giữ rất nhiều thứ, đôi khi điện thoại của tôi bị đơ cả nửa ngày, pin cũng hỏng nốt.

 

Chỉ riêng phần sửa chữa thôi cũng đã tận 3, 4 lần rồi.

 

Nhưng nó chứa đựng quá nhiều thứ nên tôi không muốn vứt nó đi.

 

Nó ghi lại những kỷ niệm của tôi cùng Tống Thời Nghiễn trong gần ba năm nay.

 

Âm thanh nghẹn ngào do khóc cùng chất giọng khàn khàn, ta đã hát cho tôi nghe, âm giọng cố gắng nhẹ nhàng khi ta dỗ tôi ngủ vào lúc nửa đêm, cùng với vô số những khoảnh khắc cuộc sống thường ngày khác mà đã chia sẻ với tôi.

 

Đôi khi chỉ một chút thôi cũng có thể khiến tôi vui cả ngày.

 

Nửa khuôn mặt của vẫn còn vết sưng, kem che khuyết điểm và kem nền cũng chỉ có thể che đi phần ít ỏi nào khiến Chu Nguyệt Nguyệt trông có chút buồn .

 

CHƯƠNG 3

 

Tôi chỉ liếc ta một cái rồi cụp mắt xuống, ánh mắt dán chặt vào chiếc điện thoại di bị ta giẫm lên.

 

Cô ta bước về phía tôi, gót giày cao gót nhọn hoắc gõ xuống đất, phát ra âm thanh cộc cộc giòn tan.

 

"Đơn thương độc mã rồi nhỉ, bây giờ Hạ Sinh không ở bên cạnh mày nữa, ai sẽ bảo vệ mày đây?"

 

Giọng ta sắc lạnh như đinh đóng cột, khiến màng nhĩ tôi đau nhức.

 

Tất cả những lời khó nghe lại lọt vào tai tôi từng chút một.

 

Tôi nghe thấy ta chào hỏi ba mẹ tôi, dùng muôn vàn phương thức để nhấn mạnh sự chào hỏi đó.

 

"Hôm nay tao sẽ cho mày biết điều gì sẽ xảy ra nếu mày đụng phải người không nên đụng."

 

Chu Nguyệt Nguyệt phất tay một cái, hai tên ở bên cạnh liền kéo tôi vào rừng cây.

 

Hai người họ rất khỏe, đến nỗi khi giày ma sát với mặt đất còn phát ra âm thanh xoẹt xoẹt.

 

Tôi cố chấp không muốn cử , chằm chặp vào chiếc điện thoại rơi cách đó không xa.

 

Lớp tráng gương phía sau để lại vết nứt như mạng nhện.

 

Nó bị gót giày mỏng manh của Chu Nguyệt Nguyệt giẫm lên mà ra.

 

Hai người phía sau dùng sức nắm lấy cổ tay tôi, thấy tôi không nhúc nhích, họ liền nhanh gọn lôi tôi đi.

 

Gót chân kéo lên trên mặt cỏ, đôi lúc lại cọ vào lớp sỏi nhuyễn, sự sắc nhọn đó xước một bên mắt cá chân.

 

Có chút đau.

 

Họ ném tôi xuống đất.

 

Tôi duỗi thẳng eo Chu Nguyệt Nguyệt đang đứng khoác tay.

 

Ánh trăng đêm nay rất sáng.

 

Thông qua tầng tầng lớp lớp lá cây, tôi vẫn có thể rõ khuôn mặt méo mó của người trước mặt.

 

Hai bên mặt không đối xứng khiến tôi đến phát sinh cảm giác hơi khó chịu.

 

Cô ta giơ chân lên, nhanh và mạnh, định giẫm lên tôi, đầu gối tôi linh hoạt chuyển , tôi nhanh chóng né sang một bên.

 

Chu Nguyệt Nguyệt thẹn quá hóa giận : "Xách nó lên."

 

Những người bên cạnh liền xách tôi lên như thể tôi là một con gia cầm chờ bị thịt.

 

Chu Nguyệt Nguyệt mỉm , môi ta rất đỏ, khóe môi vẫn còn vệt đỏ do lem son.

 

Dưới ánh trăng, nó trông giống như một con búp bê bị nguyền rủa với lớp sơn dầu tô không đều.

 

Cô ta lại giơ chân lên, chĩa gót giày mảnh và nhọn vào bụng dưới của tôi, nham hiểm rồi dùng lực đạp xuống thật mạnh.

 

Hai tay tôi đều bị khống chế, tôi chỉ có thể bất lực đôi chân hô mưa gọi gió tấn công mình.

 

À, sẽ khá đau đây.

 

Tôi nghĩ .

 

19.

 

Khi tôi quay trở lại ký túc xá thì đã sắp đến lúc đóng cửa rồi.

 

Dì trực ký túc xá ở tầng dưới đang cầm ổ khóa, quần áo của tôi dính đầy bùn đất và cỏ, trông rất bẩn thỉu.

 

Khi bước vào, tôi thì thầm xin lỗi dì ấy.

 

Dì rất tốt bụng và chỉ đáp rằng không sao.

 

Lúc tôi trở về đến phòng ký túc.

 

Bạn cùng phòng của tôi đang cầm một ít khoai tây chiên và cày phim, khi ấy nghe thấy tiếng cửa mở lịch kịch đã nhấn tạm dừng.

 

"Nhiễm Nhiễm, sao cậu về muộn ... sao quần áo lại bẩn nữa rồi?"

 

"Tớ lại ngã rồi." Tôi thấp giọng trả lời ấy mà không tháo khẩu trang ra.

 

“Cậu không sao chứ?”

 

Cô ấy mở to mắt: "Sao dạo này cậu hay ngã thế? Lần này có đau chỗ nào không? Tớ bôi thêm chút thuốc cho cậu nha."

 

Tôi lắc đầu.

 

Cánh tay buông thõng bên hông, vẫn còn hơi yếu.

 

Tôi chậm rãi bước đến trước tủ, lấy quần áo rồi bước thẳng vào phòng tắm.

 

Khi dòng nước ấm chảy xuống từ đỉnh đầu tôi, tôi mới cảm thấy như mình còn sống.

 

Những vết bầm tím trên cánh tay và đùi vẫn còn đó, điều này cho thấy ngày hôm đó Tống Thời Nghiễn đã ra tay tàn nhẫn đến mức nào.

 

Khi ấn vào vẫn còn cảm giác hơi đau, nước mắt chảy ra đã bị dòng nước từ vòi hoa sen cuốn đi.

 

Cùng nhau lọt cả xuống cống.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...