Không Phải Ánh Trăng – Chương 5

Giống như một con thú bị mắc kẹt đang vùng vẫy lần cuối, cố gắng hết sức để bảo vệ chiếc khẩu trang trên mặt.

 

Mọi người đều với ánh mắt lạnh lùng, tôi biết, bọn họ sợ trai của Chu Nguyệt Nguyệt và Tống Thời Nghiễn đang ngồi ở đó.

 

Chu Nguyệt Nguyệt không thể với tới nên thẹn quá hóa giận, giáng một bạt tai lên má tôi.

 

Động tác ta mang theo luồng gió, khi cái tát sắp đáp lên má tôi, trong giây tiếp theo, có người đã giữ lấy tay ta lại.

 

17.

 

Đương nhiên không phải Tống Thời Nghiễn rồi.

 

Tôi rụt cổ lại, mãi vẫn không đợi cái tát trên má, tôi mới mở mắt ra, một bóng người mặc váy đứng trước mặt tôi.

 

Tay của Chu Nguyệt Nguyệt bị ấy nắm chặt, ánh xẹt ra lửa, thậm chí tựa hồ có nghe cả tiếng đao kiếm, mọi người xung quanh ai nấy đều không dám thở mạnh.

 

Chu Nguyệt Nguyệt bị tát mạnh, đầu quay ngoắt sang một bên.

 

Tống Thời Nghiễn quay người lại, ánh mắt khinh thường rơi vào tôi như đống rác rưởi , ta thậm chí không muốn ở lại quá lâu nên quay sang người đứng trước mặt tôi.

 

Bạn trai Chu Nguyệt Nguyệt muốn đứng dậy đã bị ta ấn xuống.

 

Chu Nguyệt Nguyệt che mặt, ánh mắt lộ ra vẻ độc ác oán hận, lại không có thái tiếp theo.

 

Người trước mặt tôi quay người lại, những lọn tóc xoăn dài buông xõa, đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt lạnh tanh.

 

Tôi cắn môi, cất tiếng gọi ấy "Sinh Sinh."

 

Hạ Sinh.

 

Nữ thần của trường.

 

Cũng là người mà tôi quen từ tiểu học, người khố rách áo ôm.

 

18.

 

Trường của chúng tôi chia thành cơ sở phía bắc và phía nam. Cô ấy và tôi ở khác cơ sở, cũng không biết thế nào mà hôm nay ấy lại đi qua đây nữa.

 

Suốt dọc đường ấy nắm tay tôi dắt đi, hay cách khác, ấy lôi tôi đi về phòng ký túc xá thì đúng hơn.

 

Bạn cùng phòng của tôi chưa quay lại, ấy đẩy tôi vào phòng tắm và không với tôi một lời nào nữa.

 

Nước canh đã khô đi một nửa, dính vào người khiến tôi cảm thấy khó chịu, buổi chiều nhiệt độ cao, khiến chúng bốc ra một mùi không thể dùng từ “dễ ngửi” để diễn tả.

 

Tôi bật vòi hoa sen.

 

Khi bước ra, tôi thấy ấy đang ngồi trên ghế của tôi, dựa lưng vào ghế và cau mày. Những lọn tóc gợn sóng xõa trên vai, rất hợp với màu môi.

 

Trông đẹp như một bông hồng .

 

“Bạn trai cậu gửi tin nhắn cho cậu rồi.”

 

Cô ấy nghe thấy tiếng từ tôi, chỉ vào chiếc điện thoại nằm trên bàn.

 

"Nếu tớ nhớ không nhầm thì tên ta là Tống Thời Nghiễn, đúng không?"

 

Tống Thời Nghiễn cũng ở cơ sở phía Bắc.

 

Hai nhân vật có sức ảnh hưởng, có lẽ trong đời thực, họ sẽ quen biết nhau cũng nên.

 

"Ừm."

 

Cặp mày chau lại một chút, gương mặt lạnh tanh kia vẫn như ngày thường.

 

“Hôm nay ta có mặt ở đó đúng không?”

 

"Có chuyện gì ? Anh ta không phải là trai của cậu sao?"

 

Tôi không gì, chỉ chằm chằm vào ngón chân của mình.

 

Những giọt nước thuận theo lọn tóc rơi xuống đất, tạo thành một vũng nước nhỏ.

 

Đôi mắt ấy hướng về phía tôi, bình tĩnh và tò mò.

 

“Rất nhanh sẽ không phải nữa rồi.” Tôi đột ngột lên tiếng, ngước mắt lên ấy.

 

Ánh mắt Hạ Sinh lạnh lùng, sắc lạnh như thường lệ.

 

Cô ấy lặng lẽ tôi một lúc, tôi để mặc ấy tôi.

 

Một lúc lâu sau, ấy đứng dậy, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt trên mặt tôi.

 

"Có chuyện gì thì đến tìm tớ, đừng giữ trong lòng."

 

18.

 

Hạ Sinh cùng tôi dùng xong bữa tối mới trở về lại cơ sở phía Bắc, tôi tiễn ấy đến tận cổng cơ sở phía Nam, tôi không quét mã QR và đạp xe mà chầm chậm thả bộ quay về ký túc xá.

 

Đi đến ký túc xá.

 

Trên đường không có nhiều người.

 

Ánh đèn chiếu rọi trên đường, bóng ảnh những con côn trùng, bay qua lại giữa hàng cây ven đường, phát ra tiếng xào xạc.

 

Tâm trạng của tôi hiếm khi thoải mái như .

 

Đợi chút nữa tôi sẽ hẹn Tống Thời Nghiễn để chơi game cùng.

 

Sau lưng tôi có tiếng bước chân xào xạc, như thể họ đã theo đuôi tôi từ cách đó không xa.

 

Tôi gia tăng tốc độ, những âm thanh phía sau tôi cũng tăng tốc theo.

 

Ai đang theo dõi tôi?

 

Đột nhiên tôi quay người lại, phía sau không có ai, tiếng bước chân cũng biến mất trong tích tắc, những bóng người trên đường cũng không thấy đâu nữa.

 

Ảo giác sao?

 

Tôi cảm thấy hơi khó chịu.

 

Tôi quay người lại, tiếp tục bước đi nhanh hơn, lấy điện thoại ra định bụng sẽ gọi cho cùng phòng.

 

Tay đột nhiên truyền đến cơn đau, bộp một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.

 

Tôi đau đớn rụt tay lại, lập tức cánh tay lại bị giữ lại, một bên trái, một bên phải, khiến tôi không thể vùng vẫy.

 

Đôi giày cao gót nhọn màu đen xinh đẹp dừng lại trên mặt điện thoại của tôi, dùng lực giẫm một cái, tiếng vỡ nát giòn tan vang vọng khắp cung đường vắng lặng này.

 

Trong tim cũng xuất hiện những sự nứt toạc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...