Không Phải Ánh Trăng – Chương 3

Một ngày nào đó đang đi trên đường nhỡ đâu em lại nhận ra .

 

Tôi chỉ đáp rằng trên đời này gì có chuyện trùng hợp như .

 

Bây giờ tôi biết mình đã sai.

 

Trên đời này thật sự có những chuyện trùng hợp còn đáng sợ hơn cả chuyện này nữa.

 

Khuôn mặt bị bóng tối che đi một nửa dưới ánh đèn đường vừa thanh tú lại thờ ơ.

 

Những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt trùng lặp với người trong ảnh.

 

Vừa xa lạ vừa quen thuộc.

 

Tống Thời Nghiễn từng hỏi tôi thích mẫu người như thế nào.

 

Tôi hỏi ngược lại ta, ta lại là người như thế nào?

 

Anh ta đáp, tôi thích hình mẫu thế nào thì ta là thế ấy.

 

Tôi , tôi thích một chàng trai nhân hậu, ấm áp.

 

Đây là Nghiễn Nghiễn mà tôi tưởng tượng ra .

 

Bên đó im lặng một lúc lâu, chỉ gửi một hình mặt đáp lời tôi.

 

Tôi sững sờ nửa phút mới gửi tin nhắn cho ta:

 

Chấm tròn nơi khung chat không ngừng hiện ra.

 

8.

 

[Tống Thời Nghiễn.]

 

[Có muốn chúng ta gặp nhau không?]

 

9.

 

Ngày hôm sau ở căn tin, tôi lại gặp Chu Nguyệt Nguyệt.

 

Cô ta tiếp tục đi đường tắt, còn tôi đứng giữa hàng dài khác, Chu Nguyệt Nguyệt bước tới trước trước mặt một cậu trai, ngang nhiên chen hàng mua cơm trước, cậu trai kia nuốt cục tức, không lấy một lời.

 

Chu Nguyệt Nguyệt quay người chuyện với đám chị em của mình, khóe môi nhếch lên đắc ý, khóe mắt lướt thấy tôi trong hàng bên cạnh.

 

Như thể nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng ta càng nhếch lên cao. Cô ta kéo đám chị em ra khỏi hàng vừa nãy rồi đi thẳng đến nơi quãng giữa tôi và người đằng trước mặt.

 

Khuỷu tay huých một cách, xém nữa đã hất tôi ngã về phía sau.

 

Tôi loạng choạng vài bước, cuối cùng cũng ổn định cơ thể.

 

Những người trước mặt tôi quay lại với ánh mắt khinh thường, như thể họ đang vào sự đánh giá quá cao dành cho tôi trong ngày hôm qua. 

 

Thật hiếm khi tôi thấy một vẻ mặt như .

 

Tôi cố hết sức kìm nén sự thôi thúc trong lòng, cụp mắt xuống để giấu đi mọi cảm .

 

Những từ ngữ khó nghe lần lượt mạnh mẽ thoát ra từ miệng ta.

 

Nó lại rất chính xác đáp thẳng hết vào tai tôi.

 

Phần lý trí trong tôi bị thúc ép, một mùi tanh tưởi lan khắp khoang miệng, tôi cố hết sức nuốt xuống.

 

CHƯƠNG 2

 

10.

 

Khung chat với Nghiễn Nghiễn Bảo Bối đã dừng lại ở biểu tượng cảm nụ hôn mà ta gửi cho tôi vào tối hôm qua.

 

[Thật sao, bé cưng?]

 

[Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nhau!]

 

[Anh đã mong gặp em từ lâu rồi.]

 

[Vừa hay, lại gần sắp 3 năm nữa.]

 

[Để chọn ngày tốt, chọn xong sẽ báo lại cho em.]

 

[Được!]

 

[Anh vui quá đi mất, sắp gặp em rồi.]

 

[Có thể sau khi gặp tôi rồi thì sẽ không còn thích nữa.]

 

[Sao có thể như !]

 

[Bé cưng của dù thế nào thì vẫn thích.]

 

[Hun hun.jpg]

 

Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây. Sau khi dùng bữa xong, tôi ngồi trong căn tin đọc đi đọc lại đoạn này.

 

Tựa như rằng tôi muốn từ trong đoạn tin nhắn ấy tìm ra chút đầu mối gì, lại không thể sáng ra gì.

 

11.

 

Trước khi gặp Tống Thời Nghiễn, tôi không phải là một đứa trẻ hướng ngoại thích giao du.

 

Trong nhiều năm như , có thể xem như thân cũng chỉ có mình Sinh Sinh thôi.

 

Bị gạt ra ngoài lề xã hội, đơn và bị mọi người bằng ánh mắt xa lạ.

 

Tuổi thơ của tôi tràn ngập những điều này.

 

Nhưng rõ ràng tôi cũng không gì sai cả.

 

Trong những năm đó, người duy nhất ở bên cạnh tôi chỉ có Sinh Sinh.

 

Tôi chưa bao giờ học cách đầu hàng.

 

Chu Nguyệt Nguyệt cho rằng bản thân ta đã thắng rồi.

 

Tống Thời Nghiễn từ đêm đó trở đi cũng không đến phiền tôi nữa.

 

Ngày tháng dường như đã yên tĩnh hẳn.

 

Ẩn dưới mặt biển tĩnh lặng là một xoáy nước xoay chuyển không ngừng nghỉ.

 

Tôi vẫn không thể nuốt cục tức này.

 

12.

 

Lớp tự chọn vào tối thứ Hai.

 

Thầy giáo môn này nổi tiếng là nghiêm khắc, không những phải bài kiểm tra cuối học kỳ mà còn cho điểm rất keo kiệt.

 

Những sinh viên tham gia lớp học này hoặc là do không may mắn hoặc họ thực sự muốn học nó.

 

Chuông vừa vang lên, một dáng người phụ nữ trung niên ăn mặc lịch sự đã cầm lấy danh sách và bắt đầu gọi tên.

 

Tôi ngồi vào chỗ của mình, nghe một chuỗi tên vang lên, cúi đầu gửi tin nhắn cho Tống Thời Nghiễn.

 

[Bé cưng à, rốt cuộc là khi nào ?]

 

[Anh không thể đợi nữa, thực sự muốn gặp em ngay lập tức.]

 

Tôi gửi một biểu tượng cảm đáp lại, lúc này giáo viên trên bục giảng cũng vừa hay đọc đến tên tôi.

 

"Lục Nhiên."

 

Tôi trả lời có và giơ tay lên. Ánh mắt giáo viên lướt qua mặt tôi, cúi đầu đánh dấu vào danh sách.

 

[Không vội.]

 

Tiếng gọi tên vẫn tiếp tục, tôi bắt chính xác cái tên quen thuộc đó. Khi tôi quay sang thì thấy một dáng dấp không liên quan gì đến cái tên.

 

giơ tay lên và nhẹ nhàng trả lời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...