Tôi ừ đáp lại, tháo khẩu trang trên mặt ra, điện thoại trong túi lại rung lên.
[Bé cưng ơi, đang gì đó?]
[Bé cưng đã hết bận chưa?]
[Tại sao lại phớt lờ rồi (Đầu mèo khóc.jpg)]
[Bé cưng?]
[Ngoan ngoãn chờ đợi.jpg]
Tôi không trả lời, nhấn nút tắt tiếng rồi đi vào phòng tắm.
5.
Tôi và Tống Thời Nghiễn đã hẹn hò qua mạng ba năm và chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp.
Khi mới quen nhau, ta gọi tôi là Lục Nhiễm.
Sau này quen thân nhau rồi, ta gọi tôi là Nhiễm Nhiễm.
Tiếp đó nữa, ta tỏ với tôi và gọi tôi là bé cưng.
Chúng tôi quen nhau gần ba năm.
Trong khoảng thời gian đó thì ông nội ta mất.
Lúc ấy, chúng tôi chuyện điện thoại năm lần một ngày, ta về ông của mình cho đến khi giọng ta khàn đi hoặc nước mắt không kiềm mà trào ra.
Tôi ở đầu dây bên kia điện thoại cùng khóc với ta, vừa khóc vừa an ủi.
Tôi biết rõ tuổi thơ của ta, nghe ta kể về những năm tháng tuổi trẻ mà không bao giờ có thể có lại , những năm tháng duy nhất mà ta vương vấn.
Tất cả lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt của tôi đều là: Cách tốt nhất để an ủi người có người thân đã qua đời là gì?
Thỉnh thoảng ta gọi cho tôi vào lúc nửa đêm.
Thành phố yên bình chìm trong bóng tối vào lúc ba giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông giữa cơn mơ ngủ, tôi ngồi dậy, bầu trời đêm đen như mực và khóc cùng ta.
Sau đó, Tống Thời Nghiễn đã từ từ bước khỏi bức màn tối tăm đó, thời gian chứng minh, niềm an ủi tốt nhất quả thực chính là sự bầu .
Mặc dù chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau.
Nhưng khi ấy cần tôi, tôi sẽ có mặt.
Anh ấy , [Bé cưng, may thay là có em bên cạnh.]
Khi nhận mẩu tin nhắn này, người thân nhất của tôi - Sinh Sinh vừa hay ở ngay bên cạnh tôi đã bắt gặp phải, ấy trêu chọc:
"Không ngờ cậu nhàn rỗi như , cách một màn hình điện thoại đi an ủi một người hoàn toàn xa lạ."
Tôi cụp mắt vào màn hình, cố ý trả lời sai trọng tâm:
"Thật thần kỳ phải không?"
"Internet phát triển quá nhỉ?"
Hình đại diện của Tống Thời Nghiễn là một con mèo, mỉm dịu dàng với tôi chỉ cần thôi là tôi đã thấy dễ chịu hơn rồi.
"Nó có thể khiến hai người chưa từng gặp mặt tiến tới một mối quan hệ thân mật theo nghĩa đen."
“Sự bầu cách màn hình cũng có thể là cứu cánh cho người khác”.
Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, nhập một dòng chữ rồi nhấn gửi:
[Em sẽ ở cạnh mà.]
“Nói thế nào nhỉ?” Tôi Sinh Sinh và mỉm vô tri, “Đây hẳn là sự vĩ đại của nhỉ?”
6.
"Nhiễm Nhiễm, trai cậu có gọi đến mấy cuộc điện thoại, tớ bắt máy và bảo cậu đang đi tắm rồi."
"Cảm ơn cậu nhé." Tôi đáp lại một cách ân cần.
Mắt ấy va vào cánh tay tôi và ấy lại kêu lên:
"Sao ? Vừa hay tớ có một lọ thuốc mỡ. Lại đây tớ bôi cho cậu."
Cơn đau lan rộng, tôi cắn chặt môi để ngăn mình phát ra âm thanh.
Mùi thuốc nồng nàn lan ra trong không gian nhỏ, tôi gõ tin nhắn trả lời Tống Thời Nghiễn.
[Tôi tắm xong rồi.]
Một biểu tượng cảm nhanh chóng hồi đáp lại, như thể người ở bên kia đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
[Hun hun.JPG]
[Tối nay chơi game không, bé cưng?]
Tôi nghĩ ngợi một chút rồi trả lời:
[Không chơi nữa.]
[Hôm nay tôi...]
[Hôm nay có chuyện gì với em à?]
Mắt tôi chớp chớp, tiếp tục lướt tay trên phím bấm.
[Hôm nay tôi gặp phải một người chen vào khi đang xếp hàng nên tôi đã đẩy ta, ta muốn tìm người dạy cho tôi một bài học.]
Màn hình hiện lên “Đối phương đang nhập tin nhắn…”, cuối cùng lại thay đổi thành “Đối phương đang gửi tin nhắn thoại…”
Các hộp thoại lần lượt hiện lên, tôi không bấm nghe mà chỉ trả lời:
[Không sao đâu, ta cũng không quay trở lại tìm tôi.]
[Cô ta là người chen hàng, còn đạo lý gì để à?] Tống Thời Nghiễn hỏi.
Các hộp thoại liên tục gửi từ đối phương, dài có ngắn có, toàn bộ đều có chấm đỏ.
Mắt tôi chỉ dừng lại ở khung tin nhắn chữ đó, không nhịn mà bật thành tiếng.
"Có chuyện gì thế?" Bạn cùng phòng bối rối hỏi.
Khóe mắt tôi mang theo ý cùng hai giọt nước mắt, tôi đưa tay lau đi: “Tớ vừa thấy một câu chuyện .”
7.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi không bao giờ gián đoạn dù chỉ một ngày.
Tống Thời Nghiễn đã gửi cho tôi rất nhiều bức ảnh.
Có ánh hoàng hôn chiều tà tuyệt đẹp, có những khóm hoa nhỏ tươi tắn vô danh bên thảm cỏ xanh lục, có bầu trời trong vắt như nước hồ…
Có một bức ảnh khác chụp cảnh ta đang đứng trong khu vườn nhà mình, mỉm trước ống kính.
Khóe áo sơ mi trắng bị gió hất tung, chàng trai dáng cao, đứng thẳng tắp, đầy hứa hẹn, lên lại như vầng trăng sáng.
Anh ta , bé cưng, bức ảnh này đặc biệt chụp để gửi em.
Bạn thấy sao?