Đối với tôi, không có ranh giới đạo đức nào nên vượt quá giới hạn.
Thực ra chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Tôi đứng dậy, ánh mắt rơi vào khóe miệng thâm tím của , mỉm :
"Tống Thời Nghiễn, biết không?"
“Thật ra thì chỉ thiếu một chút nữa thôi.”
"Tôi đã sắp rồi."
"Tiếc thay…"
"Những kẻ bắt nạt không bao giờ đáng như ."
Sắc mặt của Tống Thời Nghiễn lập tức tái nhợt, thân thể run rẩy.
CHƯƠNG 6
37.
Tống Thời Nghiễn lại biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Lần ta xuất hiện lại là lúc Hạ Sinh nhắc về .
Video trên điện thoại phát ra tiếng ồn ào, Hạ Sinh đưa điện thoại cho tôi.
"Tống Thời Nghiễn dạo trước có đến tìm tớ."
"Ừm."
“Anh ta hỏi tớ cách nào để khiến cậu tha thứ cho ta.”
"Cậu trả lời như thế nào?"
“Tớ ,” Hạ Sinh cầm điếu thuốc lên, tôi ngăn lại, ngoan ngoãn đặt điếu thuốc xuống, “Cậu sẽ không tha thứ cho kẻ bắt nạt.”
Tôi mỉm vô tư.
Hạ Sinh dùng mắt ra hiệu cho tôi xem hết video.
“Tớ không biết liệu ta có nghe hiểu ý tớ không.”
Tôi bấm phát lại video.
Âm thanh nền chói tai của video lại vang lên, hình ảnh không mấy rõ ràng.
Trong video có rất nhiều người, trong đó nổi bật nhất là một dáng người gầy gò cúi đầu khiêm tốn xin lỗi.
Khung hình không bắt người đối diện ta.
Nhưng có thể nghe thấy giọng giận dữ của người đàn ông bên ngoài khung hình.
"Bây giờ xin lỗi? Có ích sao?..."
"..."
Giọng bộc lộ nỗi bất bình và nỗi đau của khổ chủ.
Cuối cùng, người đó hét lên như đang trút giận: "Còn muốn tao tha thứ cho à!? Quỳ xuống xin lỗi thì tao sẽ tha thứ cho mày!"
Thân hình của Tống Thời Nghiễn cứng đờ, hai chữ trong câu đã chuẩn xác xuyên thủng lòng dạ ta.
Bầu không khí im lặng trong giây lát.
Giây tiếp theo, ta vững vàng khuỵu gối về phía người đó.
…
Video đến đây thì kết thúc.
"Tớ nghe ta đã đến gặp từng người mà ta bắt nạt trước đây để cầu xin sự tha thứ.”
“Video này đã lan truyền trên khắp diễn đàn của trường. "
Tôi nhếch môi xem hết đoạn video.
Rồi thản nhiên đưa điện thoại lại cho Hạ Sinh.
"Cậu có biết vì sao Tống Thời Nghiễn lại tớ đến như không?"
Hạ Sinh tôi không gì.
“Nguyên do là vì gia đình của ta quá lạnh nhạt, cha mẹ ta cũng không ta.”
Đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng là một sự ghẻ lạnh tột cùng.
Tuổi thơ của chỉ có một ngôi nhà trống rỗng cùng với ba mẹ chưa bao giờ trò chuyện quá nhiều với .
“Anh ta không có ai để giãi bày, mọi lời đều nghẹn lại trong cổ họng và ta không thể ra, chỉ có ông nội là người duy nhất thương ta.”
Nỗi đau mất đi một người như là không thể đong đếm .
Sau này gặp tôi và tôi đã ở bên cạnh khi ông nội ta qua đời.
Anh ta đã mở lòng với tôi, cho tôi thấy nơi yếu mềm nhất của trái tim.
Sau khi mất đi người mình thương nhất, tôi trở thành cọng rơm cứu mạng ta.
Tôi đối xử tốt với ta, dù ta có gì thì tôi vẫn luôn dỗ dành ta bằng giọng điệu hết mực dịu dàng.
Anh ta tôi.
“Anh ta trở thành ô dù chống lưng cho Chu Nguyệt Nguyệt và những người khác bởi vì ta không quan tâm, ngoại trừ những người ta đặt trong lòng thì sự sống ch.ết của những người khác ta chẳng màng, bao gồm cả Chu Nguyệt Nguyệt. "
Lạnh lùng lại vô .
Nhưng đây mới là con người thật của ta.
Những tổn thương mà gia đình ra rất khó để hàn gắn.
Đến cuối cùng thì ta cũng trở thành loại người này.
37.
Không phải Tống Thời Nghiễn chưa từng tìm kiếm tôi.
Lần dữ dội nhất là.
Vào đêm mưa, ta uống quá nhiều, không ai ngăn cản ta gọi điện cho tôi.
Giọng ở đầu bên kia điện thoại khàn khàn, thậm chí còn có chút muốn khóc.
Anh gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
"Nhiễm Nhiễm……"
"Nhiễm Nhiễm……"
"Anh thực sự biết mình đã sai rồi, đã xin lỗi mỗi một người trong số họ và cầu xin họ tha thứ..."
“Xin em..”
“Cầu xin em…”
"Làm ơn mà, Nhiễm Nhiễm, đừng buông bỏ như ..."
Nó một hồi rồi lại im lặng.
Ở phía sau, có người đang khuyên uống ít thôi.
Có người giật lấy điện thoại của , với giọng tức giận:
"Chị, tôi cầu xin chị, chị hãy vài lời tốt đẹp với Nghiễn đi, nếu còn uống nữa thì ấy sẽ ch.ết thật."
Tôi im lặng một lúc.
“Chuyển điện thoại cho ta đi.”
"Nhiễm Nhiễm……"
Giọng điệu của Tống Thời Nghiễn cực kỳ hỗn loạn: "Nhiễm Nhiễm, xin em đừng rời xa ... Anh biết sai rồi, biết sai rồi."
"Đừng bỏ rơi như mà, Nhiễm Nhiễm..."
Hai năm trước ông nội ta qua đời.
Tống Thời Nghiễn gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm với chất giọng khàn khàn tương tự và hỏi tôi: "Em sẽ ở bên chứ, Nhiễm Nhiễm?"
Tôi hạ giọng an ủi, dỗ dành .
Tôi , tôi sẽ bên cạnh ta.
Giờ đây, vẫn là ta.
Nước mắt van nài tôi đừng rời xa.
Xin tôi đừng bỏ lại ta một mình.
Đêm tối như mực.
Tôi ra ngoài cửa sổ, giọng điệu bình thản đáp lời:
"Tống Thời Nghiễn."
"Đừng rẻ mạt như ."
Sau đó, nghe Hạ Sinh kể rằng đêm đó ta đứng dưới lầu suốt đêm, nửa đêm thì trời mưa, sáng sớm hôm sau ta đã đưa vào bệnh viện.
Tôi nghe câu chuyện rồi quên nó như thể nghe chuyện phiếm.
38.
Từ lâu tôi đã biết rằng Tống Thời Nghiễn bề ngoài tự đại, kiêu ngạo, đẹp đẽ bên trong lại trống rỗng.
Những điều này cũng không là gì.
Tôi đã hy vọng rằng ta sẽ là sự cứu rỗi của tôi.
Nhưng ta không phải.
Anh ta không phải ánh trăng sáng.
Sự bất hạnh của gia đình không phải là nguyên nhân để khiến trở thành đồng phạm của những kẻ bắt nạt.
Có một số chuyện, một khi đã rồi thì không nên tha thứ.
(Hết)
Bạn thấy sao?