Khi chúng tôi đến tầng dưới của ký túc xá, tôi đột nhiên quay người lại và bắt gặp ánh mắt ta.
Ánh mắt ta có chút lơ đãng, khoảnh khắc ánh giao nhau, dường như đã nắm một cọng rơm cứu mạng nào đó.
"...Nhiễm Nhiễm, xin lỗi."
“Anh không biết……”
"Tống Thời Nghiễn." Tôi ngắt lời .
Tôi đưa tay ra, dưới ánh đèn đường mờ ảo, vết bầm tím trên cánh tay vẫn còn rõ ràng.
“Anh đã rõ chưa?”
Tôi bắt gặp ánh mắt của ta và nhẹ nhàng gọi như trước kia:
"Nghiễn à."
“Anh đã rõ chưa?”
“Đã hơn hai mươi ngày rồi, nó vẫn còn đó.”
Tống Thời Nghiễn lùi lại một bước, thân hình không vững, ánh mắt rơi vào vết bầm, chằm chằm vào nơi đó như người mất hồn.
Người là đó.
Chỉ khi việc họ liên quan đến bản thân họ thì mới cảm nhận nỗi đau trong đó.
Tất cả những điều Tống Thời Nghiễn đã từng với tôi.
Đến bây giờ nó đều trở thành một vũ khí sắc bén, khoét sâu trái tim .
Khiến đau đến ch.ết đi sống lại.
34.
Tống Thời Nghiễn biến mất khỏi cuộc sống của tôi hết 3, 4 ngày rồi xuất hiện trở lại.
Buổi trưa sau khi tan học, tôi xuống căn tin xếp hàng ăn tối.
Tôi đến rất sớm, hàng dọc ở ô mua cơm ít hơn một nửa so với trước, tâm trạng tôi rất tốt, đứng vào xếp hàng chờ đến lượt.
Số người phía trước dần dần giảm bớt.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh hàng dọc.
Chu Nguyệt Nguyệt và đám chị em của ta.
Cô ta trúng một vị trí và muốn dùng lại chiêu thức cũ của mình như trước kia lại không thành công.
Cô ta bị đẩy và loạng choạng.
Cô ngượng ngùng xấu hổ, định mắng mỏ lại bị người ta lên tiếng trước:
"Làm gì thế? Còn dám chen hàng nữa à? Có mặt mũi không hả?"
Thứ mà mọi người sợ chính là tên trai xã hội đen của , càng sợ Tống Thời Nghiễn ở phía sau chống lưng cho .
Gia đình Tống Thời Nghiễn vừa giàu có lại vừa có quyền lực.
Cho nên khi Tống Thời Nghiễn không còn về phe nữa thì Chu Nguyệt Nguyệt chẳng là gì cả.
Tôi dời tầm mắt, không ý đến vở kịch của ta nữa, tôi vui vẻ gọi cơm, chuẩn bị tìm chỗ ngồi.
Trong căn tin ngày càng có nhiều người, tôi đứng giữa đám đông và không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm một vị trí ưng ý, bưng khay cơm bước đến.
Đó chính xác là khung cảnh giống như ngày hôm đó.
Vẫn chỉ cách bốn, năm bước nữa.
Khi đi ngang qua bàn ăn, tay tôi chợt bị ai đó nắm lấy, khay cơm hơi bấp bênh, may thay là cơm không bị đổ.
Tôi thủ phạm đã giữ tay tôi lại, là Tống Thời Nghiễn đã biến mất trong vài ngày nay.
Anh ta dường như chưa từng có một giấc ngủ ngon, đôi mắt ta đen kịt và lờ mờ, vẻ mặt ảm đạm, nhan sắc kia vẫn không chê vào đâu , trông như một mỹ nhân Emo .
Tôi ta không gì.
"Nhiễm Nhiễm."
Tống Thời Nghiễn thận trọng gọi tên tôi.
"Xin lỗi……"
Vẻ mặt của ta rõ ràng là rất nịnh mắt.
"Nếu những thứ với em không thể bù đắp thì em cứ trả hết lại cho đi?"
"Trả lại?"
Tôi có chút muốn , "Làm sao..."
Bàn tay đang nắm cổ tay tôi bỗng dùng lực mạnh khiến khay cơm trong tay tôi đổ nhào.
Nước sốt sẫm màu và thức ăn đều rơi xuống người Tống Thời Nghiễn.
Thức ăn dính vào tóc, nước sốt sẫm màu chảy dài trên mặt, tạo thành một cảnh tượng trái ngược hoàn toàn với làn da trắng nõn kia.
Rồi lại rơi xuống nơi cổ áo màu trắng của , bẩn một khu vực rộng lớn.
Cô bên cạnh chúng tôi hét lên, ngay lập tức khiến chúng tôi trở thành tâm điểm của đám đông.
Tống Thời Nghiễn buông tay ra.
Khi họ quay sang , họ chỉ có thể thấy tôi cầm khay cơm hất vào Tống Thời Nghiễn.
Có người hít một hơi sâu.
Tống Thời Nghiễn không quan tâm đến những cảnh tượng này.
Đôi mắt vẫn dán chặt lên mặt tôi.
Giọng khàn khàn, tư thế tựa như một hạt bụi nhỏ bé.
"Nhiễm Nhiễm."
"Xin em đó."
“Trả lại tất cả cho , đừng…”
Tống đại thiếu gia xa cách lần đầu tiên buông lời van nài, khóe mắt có chút đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
Trước đây ta , tôi bẽ mặt Chu Nguyệt Nguyệt, ta không hài lòng.
Sau đó, chính ta bẽ mặt Chu Nguyệt Nguyệt, đạp ta vào hố sâu.
Giờ đây, ta lại tự bản thân mất mặt.
Anh ta muốn cầu xin sự tha thứ từ tôi.
Nhưng Tống Thời Nghiễn à, mọi việc trên thế giới này không phải cứ ăn miếng trả miếng thì sẽ trả thù cũ nợ mới.
Căn tin trở nên ồn ào, những tiếng bàn tán, xì xầm lại một lần nữa vây quanh tôi.
Tống Thời Nghiễn đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
Anh ta chắc chắn sẽ phải thất vọng.
"Tống Thời Nghiễn."
Khay cơm trong tay tôi trống rỗng.
Bạn thấy sao?