Cô thẳng lưng và nắm chặt hai nắm tay ở hai bên.
Xấu hổ ghê nhỉ.
Rất không phục nhỉ.
Cô ta muốn lấy lại tôn nghiêm của mình từ trên người tôi.
Cô ta muốn dùng tôi để chứng minh rằng địa vị của ta không thể bị người khác thách thức.
Thật không may, cả một bàn cờ hay lại hóa hư không.
Tôi có thể tưởng tượng ta ta muốn băm vằm tôi thành từng mảnh như thế nào, bây giờ, ta vẫn phải ngậm ngùi nuốt lại hết vào bụng.
Càng ngày càng có nhiều người vây xung quanh, những lời thì thầm trở nên to hơn sau khi không thấy chúng tôi chút tĩnh.
Không thể chờ thêm nữa, nên lên tiếng trước: “Chu…”
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy Tống Thời Nghiễn đứng trước mặt nhẹ giọng : "Chu Nguyệt Nguyệt."
Cơ thể Chu Nguyệt Nguyệt run rẩy không dễ nhận ra, khi ta vào mắt tôi lần nữa, sự oán giận trong mắt ta càng tăng lên.
Nhưng vẫn bị Tống Thời Nghiễn uy hiếp ép buộc, ta chậm rãi mà cứng nhắc mở miệng: "Xin... xin lỗi."
Giọng của Chu Nguyệt Nguyệt không hề nhỏ, thành công khiến cho đám chị em phía sau hít một hơi lạnh, đồng đội heo phía sau lo lắng hét toáng lên:
"Chị Nguyệt Nguyệt! Chị đang cái gì ? Tại sao chị lại xin lỗi nó? Người phải xin lỗi là nó mới đúng chứ!"
Ngay khi những lời này bật ra, mọi người trên sân đều im lặng.
Chu Nguyệt Nguyệt sắc mặt càng thêm khó coi, thấp giọng quát: “Im, đừng nữa.”
Thật đáng tiếc, đám chị em của ta là đồ đần:
"Sao thế, chị Nguyệt Nguyệt? Nó là người muốn xin lỗi! Không phải hôm nay chị muốn nó quỳ xuống xin lỗi chị sao?"
Một câu khơi dậy bạt ngàn sóng gió.
"Đúng ."
Tôi vòng qua Tống Thời Nghiễn đang chắn trước tôi và đứng trước mặt ta:
"Tôi tới đây để xin lỗi ."
"Tôi không nên đẩy khi đang chen hàng."
"Vì thế……"
Tôi bắt gặp ánh mắt của ta và : “Tôi đến đây để quỳ xuống và xin lỗi ”.
Từ "quỳ xuống" tôi nhấn nhá rất nặng nề.
Người phía sau muốn kéo tôi đứng dậy đã bị tôi hất ra.
CHƯƠNG 5
"Nhiễm..."
Tôi phớt lờ ta, chỉ mỉm Chu Nguyệt Nguyệt.
Trăng lạnh như nước.
Một lúc lâu sau, người đứng sau tôi mới lên tiếng, giọng điệu vẫn thờ ơ như đêm đó, với tôi rằng ta không quan tâm là lỗi của ai.
"Chu Nguyệt Nguyệt."
Sự ám chỉ trong giọng điệu của ta quá mức rõ ràng.
Chu Nguyệt Nguyệt sắc mặt tái nhợt.
Nhưng cơ thể lại run rẩy, mím môi, từng chút một khuỵu đầu gối xuống.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người ta.
Nặng tựa ngàn cân, eo ta cong lại từng chút một.
Trong vòng một tuần, vai trò của chúng tôi bị đảo ngược, tôn nghiêm rải đầy đất lại là ta.
Vở kịch đã đến hồi cao trào, Chu Nguyệt Nguyệt lại giống như một diễn viên kém cỏi, mãi không muốn hoàn thành vai diễn của mình.
Nhưng không sao cả, điều này không ngăn cản ta từ nay trở thành trò của mọi người và sẽ không có ai dọn dẹp tàn tích cho những hành vi ngỗ ngược của ta nữa.
Sự ỷ lại của ta từ nay không còn tồn tại nữa.
Tôi nghe thấy tiếng xì xào trong đám đông, một ánh đèn flash ghi lại hành vi nhục nhã của Chu Nguyệt Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng và ngôn từ giễu cợt xen lẫn vào nhau rơi hết lên người Chu Nguyệt Nguyệt.
Tâm trạng tôi bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nghiêng người ghé bên tai Chu Nguyệt Nguyệt, tôi khúc khích:
"Tôi rồi."
"Không có Tống Thời Nghiễn, chẳng là cái thá gì cả."
32.
Côn trùng mùa hè đang ríu rít ồn ào trên cây, âm thanh duy nhất còn sót lại trong rừng cây là tiếng ve sầu và tiếng thở của chúng.
Cảnh tượng ba người rúc vào nhau trông đặc biệt buồn .
Chu Nguyệt Nguyệt vẻ mặt sợ hãi, vẫn tức giận hét lên: "Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
Tôi lờ đi sự tức giận của ta, chỉ cụp mắt xuống và mỉm .
Khoảnh khắc những ngón tay tôi bắt lấy cằm ta, cơ thể ta co lại không thể kiểm soát.
Cô ta buộc phải tôi.
"Thả tao ra! Mẹ nó..."
Lời còn dang dở của Chu Nguyệt Nguyệt tan biến sau một cái tát vang dội.
Bây giờ thì nó đối xứng rồi.
Đám đồng hành với ở phía sau thở hổn hển, mở to mắt .
Chu Nguyệt Nguyệt nghiêng mặt sang một bên, giống như bị choáng váng rất lâu vẫn chưa hồi hồn.
"Mày đánh tao! Con khốn này! Mày thế mà..."
Tôi giẫm lên chân ta: “Không bỏ qua cho tôi à?”
"Cô không đâu."
"Không có Tống Thời Nghiễn, chẳng là gì cả."
"Con khốn! Hãy đợi đó! Ngày mai tao sẽ..."
"Tôi sẽ đợi."
Tôi đang đợi, đợi Tống Thời Nghiễn, trai của tôi, đến đối đầu với tôi.
33.
Khi tôi quay lại phòng ký túc, Tống Thời Nghiễn vẫn luôn một mực đi theo sau tôi, không lấy một lời.
Tiếng thở theo đuôi tôi như hình với bóng.
Đôi lúc đã lưỡng lự muốn , cuối cùng lại im lặng.
Bạn thấy sao?