Hẹn hò qua mạng ba năm, những ngày tháng khó khăn nhất là tôi cùng ta từng bước từng bước một đi qua.
Rồi bỗng một hôm, người trở mặt.
Lý do cũng có không gì khác hơn ngoài việc, người đã ở bên cạnh tôi ba năm, lại là người gián tiếp khiến tôi đau khổ trong quá khứ.
Sau này, những chuyện mà Tống Thời Nghiễn từng với tôi, từng chuyện một đã tái diễn lại lên người ta.
Anh ta cầu xin tôi tha thứ cho ta, cầu xin tôi quay lại.
Nhưng trên đời này, gì có chuyện ăn miếng trả miếng thì sẽ trả hết nợ cũ cơ chứ?
1.
Khi Tống Thời Nghiễn và người của ta vây tôi lại trong 1 góc, tôi đang gửi tin nhắn cho "Bảo Bối Nghiễn Nghiễn" ghim trên đầu WeChat.
[Tối nay có việc phải , trễ chút em sẽ chơi game với .]
Ánh đèn đường vàng mờ rọi xuống, chỉ có nơi góc rẽ là sáng rõ hơn chút.
Sau khi tin nhắn gửi đi, tôi nắm chặt tay lại, khi ngước mắt lên thì nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn vang vọng.
Một giây tiếp theo, thông qua khe hở giữa đám người, tôi thấy Tống Thời Nghiễn đang tựa người vào tường, ánh mắt dán vào điện thoại di .
Sự lạnh lùng giữa hai lông mày lập tức tan đi, nụ nơi khóe mắt ta thật dịu dàng biết mấy.
Anh ta ghé sát vào lỗ ghi âm của điện thoại di , dùng giọng trầm ấm nhẹ nhàng trả lời:
[Không sao đâu bé cưng, cũng có việc phải , khi nào xong việc hãy lại tìm nhé.]
Người trước mặt ngừng và gửi đoạn tin nhắn đi.
Điện thoại trong tay tôi rung lên, tôi cụp mắt xuống, vừa đúng lúc thấy tin nhắn thoại từ "Bảo Bối Nghiễn Nghiễn" gửi đến.
“Số mày còn may đó.”
“Xin lỗi đi.”
Tống Thời Nghiễn cất điện thoại di , ánh mắt lại trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
“Nói rồi sẽ thả mày đi.”
"Anh Nghiễn à?" Người phụ nữ đứng cạnh ta bất mãn lên tiếng.
Tống Thời Nghiễn phớt lờ ta. Đặc điểm khuôn mặt của người trước mặt trùng khớp với những tấm ảnh trước đó gửi đến.
Tống Thời Nghiễn đứng ở rìa bên ngoài, ánh sáng chỉ chiếu đến nửa khuôn mặt, sáng tối rõ ràng, ta vẫn quá là đẹp trai.
Tôi có chút hốt hoảng.
Một nửa là Nghiễn Nghiễn của tôi.
Nửa còn lại là Tống Thời Nghiễn.
Sức lực ở nơi tay nới lỏng đi một chút.
Tôi lắc đầu.
"Được rồi." Tống Thời Nghiễn bình tĩnh đáp, không tôi nữa mà chỉ dùng ánh mắt trao đổi với người khác.
Tôi lại bắt đầu một vòng lặp đau khổ mới.
Lần lượt, những nơi họ đụng vào vào đều đau đớn.
Những âm thanh khó có thể nghe lọt tai, từng câu một chui tọt vào tai tôi.
Còn có cả tiếng ngạo nghễ của Chu Nguyệt Nguyệt.
Tôi dùng sức vùi mặt vào cánh tay.
Không biết qua bao lâu, khi tôi ngước mắt lên lần nữa, bóng người ở góc đường đã biến mất từ lúc nào.
2.
Tôi đã trêu phải Chu Nguyệt Nguyệt.
Cái kiểu khó ưa của ta cũng không phải ngày một ngày hai rồi, ỷ vào việc bản thân kiếm tên trai xã hội đen, suốt ngày ở trong trường khua môi múa mép.
Vào thứ Tư, khi tôi đang xếp hàng chờ mua đồ ăn ở căn tin trường.
Cô ta đột nhiên xuất hiện cùng với đám chị em của mình, không hề chào hỏi tiếng nào đã chen ngang vào hàng mọi người đang đứng, chắn ngang trước mặt tôi.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ tôi sẽ vài lời với ta trước.
Nhưng hôm đó tôi đói quá rồi.
Buổi sáng trước khi đến lớp tôi quên ăn, đến tiết thứ ba thì bụng đã đói cồn cào.
Tôi trực tiếp đẩy ta ra khỏi hàng..
Nhưng tôi quên mất rằng tôi vốn dùng lực rất mạnh.
Với cú đẩy này, ta trực tiếp ngã xuống đất.
Âm thanh Chu Nguyệt Nguyệt ngã xuống đất rất lớn, khoảng khu vực đó đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào chúng tôi.
Cô ta có lẽ chưa bao giờ bị đối xử như thế này trước đây, mặt đỏ bừng như một quả bóng bay màu đỏ thổi căng phồng ấy.
Tôi vừa định lời xin lỗi nghe dì ở căn tin gọi tôi:
"Gái ơi, con định ăn gì đấy? Đừng lề mề nữa, phía sau con còn đang xếp hàng dài dài kia kìa."
Tôi sửng sốt, lập tức quên mất Chu Nguyệt Nguyệt vẫn còn ngã lăn trên mặt đất, tôi gọi vài món với dì căn tin.
Khi tôi nhận cơm xong thì ta không còn ở đó nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy ta là người có lỗi trước, giữa chúng tôi coi như xí xóa .
3.
Chỉ có mình tôi thấy như thôi.
Chu Nguyệt Nguyệt hiển nhiên không nghĩ như .
Nếu không thì ta đã không nhờ đám em xã hội của trai dạy cho tôi một bài học.
Tôi cũng sẽ không bị trai mình chặn đánh.
4.
Khi trở về ký túc xá, quần áo trên người tôi đã ướt đẫm nước, không chỉ ướt mà còn rất bốc mùi.
Bạn cùng phòng bịt mũi lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Nhiễm Nhiễm à, cậu bị sao ?”
"Tớ vô bị ngã trên đường về."
“À.” Cô thở phào nhẹ nhõm, “Vậy cậu mau đi tắm rửa đi.”
Bạn thấy sao?