Không Nhìn Nhau Một [...] – Chương 1

Tôi và Cố Dực đã kết hôn sáu mươi năm. Sau khi qua đời, cả hai chúng tôi cùng trọng sinh.

Nhưng lần này, ngay trong buổi cầu hôn, lại trao bó hoa cho cùng phòng của tôi.

“Y Y, cho dù em có đồng ý hay không, chỉ biết rằng nếu hôm nay không tỏ với em, cả đời này sẽ hối hận.”

Bạn bè xung quanh đều sững sờ.

Không ai hiểu nổi vì sao buổi cầu hôn lại biến thành màn tỏ với một khác.

Tôi về phía Cố Dực, lại tránh ánh mắt tôi.

“Tịch Vân, nhiều đến đâu mãi cũng sẽ chán. Kiếp này, muốn sống khác đi.”

Tôi không gì, chỉ lặng lẽ quay người rời khỏi.

Sau đó, Cố Dực đến tìm tôi, ánh mắt tha thiết, chân thành cầu hôn.

“Kết hôn đi A Vận. Anh chơi đủ rồi. Mình trở lại cuộc sống đúng nghĩa, không em?”

Tôi giơ tay lên, cho xem chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay mình.

“Xin lỗi , Cố tiên sinh. Anh quên rồi sao?

Liên hôn với nhà họ Cố vốn dĩ là nhiệm vụ của tôi — con nhà họ Ninh.”

“Không lấy , tôi đành gả cho của , Cố Thừa Phong .”

1

Khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang đứng dưới ký túc xá.

Dưới đất trải đầy hoa hồng và nến, lãng mạn đến nghẹt thở.

Cố Dực ôm đàn guitar, nhẹ nhàng hát ca.

Bài hát này, chính là món quà sinh nhật tặng tôi vào sinh nhật tuổi hai mươi hai.

Bên cạnh tôi, cùng phòng Lâm Y Y khoác tay tôi, nụ trên môi có chút gượng gạo.

“Thật tuyệt nhỉ, Cố Dực tỏ với cậu rồi.”

“Hai người vốn là thanh mai trúc mã, lại đều xuất thân hào môn, môn đăng hộ đối, chắc tốt nghiệp xong là kết hôn thôi.”

Tôi không để ý đến giọng điệu của ấy, chỉ ngơ ngác Cố Dực đang khẽ hát.

Anh ôm đàn trong lòng, nghiêng mặt, khuôn mặt trong ánh nến càng thêm tuấn tú.

Là Cố Dực năm hai mươi hai tuổi.

Tôi lại gặp rồi.

Mắt tôi mờ đi vì nước, tôi đưa tay lau nước mắt, môi vẫn nở nụ .

“Cố Dực!”

Nhưng còn chưa kịp bước tới, đã dừng lại.

Anh bước thẳng qua tôi, đi đến trước mặt Lâm Y Y.

“Y Y, thích em.”

“Cho dù em có từ chối hay không, chỉ biết hôm nay không ra, cả đời này sẽ hối hận.”

Tôi đứng sững, quay người như một cái máy.

Rõ ràng tôi nhớ, hôm nay là ngày Cố Dực cầu hôn tôi cơ mà.

Lâm Y Y khẽ liếc tôi, khóe môi cong lên, như thể đang .

Ánh mắt ấy tràn đầy niềm vui, khi quay sang đối diện Cố Dực, lại đầy vẻ do dự.

“Anh Cố, chắc là mình không nhầm chứ? Người nên thích là Tịch Vân mới đúng.”

“Dù gì hai người cũng môn đăng hộ đối, còn em chỉ là người bình thường.”

Vừa , ấy cố cúi đầu, vẻ mặt đầy buồn bã.

Cố Dực ấy, ánh mắt tràn đầy thương xót.

“Y Y, em vẫn , luôn nghĩ mình không xứng đáng.

Em không cần tự ti. Em xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp trên đời này.”

Nói rồi, ôm ấy vào lòng.

Tôi lặng lẽ cảnh trước mắt, như cảm thấy từng mảnh thịt trong tim mình đang vỡ vụn.

Không đúng. Có gì đó không đúng.

Tôi về phía Cố Dực, ý đến ánh mắt của .

Ánh mắt ấy, không thể thuộc về Cố Dực năm hai mươi hai tuổi.

Đó là ánh mắt của một Cố tổng đã thừa kế gia nghiệp, từng trải và lạnh lùng.

Cố Dực cũng đã trọng sinh.

Ngay khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu, liền ngẩng đầu tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

Anh chậm rãi mở miệng, không thành tiếng, chỉ mấp máy môi:

“Xin lỗi, Tịch Vân. Yêu nhiều đến đâu, mãi cũng sẽ chán. Kiếp này, muốn sống khác đi.”

Sống một cuộc đời khác.

Kiếp trước, chúng tôi là thanh mai trúc mã.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Cố Dực tỏ với tôi.

Chúng tôi nhau một năm rồi đính hôn,

sau đó tổ chức một đám cưới thế kỷ dưới sự chứng kiến của hai bên gia đình.

Sau khi kết hôn, nhà họ Cố và nhà họ Ninh bắt tay hợp tác, trở thành liên minh vững mạnh.

Tôi nghỉ việc ở nhà, giúp Cố Dực quản lý chuyện gia đình.

Cố Dực toàn tâm toàn ý đấu đá giành quyền lực trong công ty.

Sau khi kết hôn, tôi sinh cho ba trai một .

Anh cũng thương, bảo vệ tôi, hứa sẽ chung thủy suốt đời.

Khi Cố Dực qua đời, nằm trong vòng tay tôi, vẫn còn nắm chặt tay tôi.

“Tịch Vân, đời này không còn gì hối tiếc.”

Anh ra đi, tôi đau buồn quá độ, chẳng bao lâu cũng theo mà đi.

Lần nữa gặp lại, tôi cứ ngỡ đây là ông trời thương xót, cho chúng tôi thêm một đời bên nhau.

Nhưng Cố Dực lại đã chán rồi.

Hóa ra, cả đời chung thủy là giả.

Không hối tiếc cũng là giả.

Lâm Y Y… mới chính là tiếc nuối của .

Tôi lạnh lùng hai người họ ôm nhau.

Vài người ngập ngừng tiến lại.

“Tịch Vân, cậu ổn chứ?”

Cùng lúc đó, có vài ánh mắt mang theo ý chế giễu.

“Ninh Tịch Vân cứ tưởng mình là đại tiểu thư, suốt ngày quấn lấy Cố Dực, cuối cùng ấy vốn dĩ chẳng hề thích ta.”

“Đúng rồi, tiểu thư nhà giàu thì sao, Cố Dực vẫn thích Y Y cơ mà.”

Tôi đứng im tại chỗ, cố đè nén nỗi chua xót trong lòng.

Cố Dực, muốn sống một cuộc đời khác.

Nhưng tôi, Ninh Tịch Vân, chưa bao giờ là người không thể sống thiếu .

2.

Dù đã rõ bộ mặt thật của Cố Dực, khi trở về ký túc xá, tôi vẫn thấy mơ hồ.

Dù sao… kiếp trước, chúng tôi cũng đã là vợ chồng suốt sáu mươi năm.

Những lời ngọt ngào mà Cố Dực từng với tôi, dường như vẫn còn vang vọng bên tai.

Giờ nghĩ lại, cứ như một giấc mơ hoang đường.

Khiến tôi bắt đầu hoài nghi —

liệu những ký ức hạnh phúc của kiếp trước có phải chỉ là tưởng tượng của riêng tôi?

Sắp đến ngày tốt nghiệp, các phòng khác hầu như đã dọn đi gần hết.

Nhưng phòng chúng tôi thì ai cũng còn ở lại.

Tôi ở lại vì giữ lại học tiếp cao học.

Lâm Y Y không biết vì lý do gì mà vẫn chưa dọn đi.

Hai người cùng phòng còn lại thì chưa tìm công việc phù hợp.

Cơ thể tôi bắt đầu thấy khó chịu, cơn đau âm ỉ từ dạ dày kéo đến từng đợt.

Tôi leo lên giường nằm, định ngủ một lát để đỡ hơn.

Nhưng vừa chợp mắt chưa bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào.

“Y Y, đó là Thái tử gia nhà họ Cố đấy, sau này sẽ thừa kế cả tập đoàn Cố thị đó nha!”

“Đúng đúng! Nãy bọn tớ còn thấy rõ, ấy đi ngang qua Ninh Tịch Vân mà chẳng buồn liếc, mắt thì cứ dán chặt vào cậu! Thật sự thích cậu lắm luôn đó!”

Là giọng của hai cùng phòng.

Lâm Y Y thì giọng e thẹn, dịu dàng đáp lại:

“Mấy cậu quá rồi…”

“Dù sao Tịch Vân và A Dực cũng là thanh mai trúc mã, ấy quan tâm đến em là bình thường thôi.”

“Thật ra… tớ và Cố Dực đã nhau một năm rồi, chỉ là tớ không cho ấy với các cậu.”

Nghe tới đây, tôi lập tức vén rèm giường, mắt đỏ hoe, trừng thẳng vào Lâm Y Y.

“Cậu vừa cái gì?”

Không ngờ tôi lại đang ở trong phòng, ba người họ đều giật mình hoảng hốt.

Tôi cố kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng, gằn từng chữ một:

“Vừa rồi, cậu cái gì?”

Lâm Y Y đối diện ánh mắt tôi, khóe môi khẽ nhếch, mang theo vẻ đắc ý.

Nhưng chỉ một giây sau, ta lập tức núp sau lưng hai người cùng phòng.

“Tịch Vân, xin lỗi, tớ thật sự không cố ý đâu…

Tớ cũng từng với Cố Dực rồi, ấy ấy chỉ thích tớ.”

“Tớ biết cậu thích Cố Dực nhiều năm, cậu cũng không thể không tôn trọng cảm của ấy .”

Tôi vẻ mặt giả vờ đáng thương của ta, bàn tay siết chặt lấy tấm ga giường.

Hai người cùng phòng thấy liền bắt đầu lên tiếng bênh vực.

“Ninh Tịch Vân, cậu không sao chứ? Cố Dực thích Y Y, cậu giận cái gì chứ?”

“Đúng rồi đấy, bình thường đã ra vẻ tiểu thư rồi, giờ còn bộ tịch cái gì? Bộ cậu nghĩ Cố Dực là đồ vật riêng của mình à?”

Tôi hai người đó, trong lòng đã chẳng còn nổi sóng gió gì nữa.

Vài ngày trước, họ còn bám lấy tôi mỗi ngày, nịnh nọt, nhờ tôi xin việc vào tập đoàn Ninh hoặc tập đoàn Cố.

Kiếp trước, vì nghĩa bốn năm cùng phòng, tôi đã đồng ý.

Còn sắp xếp cho họ hai vị trí nhàn hạ trong công ty, lương cũng không hề thấp.

Giờ chỉ vì Cố Dực tỏ với Lâm Y Y mà đã lập tức lật mặt.

“Mà Y Y này, bây giờ Cố Dực thích cậu như , chắc cậu ấy cũng nghe theo nhỉ?”

Một mắt sáng rỡ, Lâm Y Y đầy mong chờ.

Lâm Y Y mỉm: “Đừng thế, tớ và Cố Dực cũng chỉ là quan hệ người thôi mà.”

“Trời ơi, phu nhân tương lai nhà họ Cố ơi, cậu xin giúp bọn tớ đi, bảo Cố Dực sắp xếp việc cho tụi này ở tập đoàn Cố với!”

Lâm Y Y ra vẻ khó xử, cầm điện thoại lên như đang nhắn tin cho ai đó.

Một lát sau, tiếng thông báo tin nhắn vang lên.

Cô ta mỉm nhẹ nhàng.

“A Dực đồng ý rồi.”

Hai lập tức reo lên sung sướng, rồi tiếp tục nịnh nọt Lâm Y Y không ngớt lời.

Tôi lạnh lùng quan sát tất cả, vài giây sau vẫn mở lời hỏi Lâm Y Y.

“Cậu … cậu và Cố Dực từng nhau, là thật sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...