Vừa đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Ngọc.
Tay đang mở cửa khựng lại giữa không trung.
"Phải sống chung với họ bốn năm, thà con chết ngay bây giờ còn hơn."
"Hay là con không học đại học nữa, về nhà chăm sóc em trai."
Mẹ tôi lập tức ngắt lời nó.
"Con nghĩ nhiều rồi, chị con chỉ xuống lầu vứt rác thôi, đâu có trốn tránh con. Nhà này dì là ! Nó không dám gì đâu!"
"Con cứ yên tâm ở đây, nó mà dám nửa lời, xem dì có đánh gãy chân nó không."
Thẩm Ngọc lập tức nín khóc: "Dì! Dì đúng là mẹ ruột của con!"
Nghĩ đến bố, tôi hít sâu một hơi rồi mở cửa.
Mẹ vội vàng lau nước mắt nơi khóe mi, quát tôi: "Chết ở đâu rồi! Vứt rác lâu ! Mau đi rửa bát!"
Tôi nắm chặt tay, cố kìm nén để không bùng nổ.
Đóng sầm cửa bếp lại.
Nhưng chỉ vài giây sau, cửa bị mẹ tôi đẩy mạnh ra: "Con đập cái gì đấy?"
"Con lớn rồi, mẹ không quản con nữa phải không? Mẹ cho con biết, Lý Trĩ! Đừng tưởng con kiếm tiền, mua cái căn nhà rách nát trong thành phố này thì lên mặt với người khác!"
"Làm người phải biết ơn, mẹ vất vả nuôi con lớn, không cầu con giàu sang phú quý, chỉ muốn con ở quê nhà, bình bình an an sống bên cạnh bố mẹ!"
"Con tự ý lên thành phố học, lại còn tự mua nhà! Con những việc này có bàn bạc với bố mẹ chưa?"
"Con chính là muốn rời xa bố mẹ, không quan tâm đến bố mẹ nữa phải không!"
Tôi run rẩy vặn vòi nước hết cỡ, cố gắng át đi tiếng mẹ bên tai.
"Con câm rồi à? Mẹ nhiều như , con chỉ biết im lặng!"
Tôi nhanh chóng rửa sạch bát trong bồn, tắt vòi nước, mẹ vẫn đang không ngừng cằn nhằn bên cạnh.
Thật sự có một khoảnh khắc, tôi ước gì mình bị điếc, bị câm.
Tôi không muốn nghe thấy gì, cũng không muốn gì.
"Mẹ, đừng nữa, cứ để nó ở lại."
"Nhưng ở đây cũng không phải kế lâu dài, vẫn nên nhanh chóng để nó xin đổi phòng ký túc, dù sao tiền ở ký túc xá cũng đã đóng rồi, không ở cũng không trả lại."
Mẹ thấy mình thắng thế, lập tức quay người đi ra ngoài.
Tôi kiệt sức, ngồi sụp xuống sàn nhà, ôm lấy chính mình.
Bạn thấy sao?