Sau khi trở về thành phố, Thẩm Ngọc lại lập tức dọn đến.
Sau những chuyện đã xảy ra, nó không còn mặt mũi nào cùng phòng nữa.
Liền cặp kè với chàng trai " hùng cứu mỹ nhân" hôm đó.
Hai người phòng theo tháng ở một nhà nghỉ gần trường, bắt đầu sống chung.
Thẩm Ngọc thấy tôi đồng ý cho nó dọn về, lập tức chia tay với chàng trai kia.
Nhanh chóng lại đóng vai Thẩm tiểu thư.
Còn cậu thì bắt đầu nhờ người lo chuyện hộ khẩu.
Thời buổi này, chỉ cần có tiền, không có gì là không .
Cậu thật sự tốn không ít công sức để hai đứa con của mình trở thành người thành phố.
Còn tôi thì ngày ngày đi , chuẩn bị cho việc ra nước ngoài và bán nhà.
Trong nhà tôi, dần dần không còn dấu vết của tôi nữa.
Đồ đạc cá nhân của tôi đang dần biến mất.
Nội thất, đồ gia dụng cũng rao bán trên chợ đồ cũ.
Đúng ngày visa Tây Ban Nha của tôi cấp.
Nhà tôi cũng bán thành công.
Mấy ngày tiếp theo là công việc hoàn tất thủ tục.
Tối hôm đó, không biết mẹ lại nghe tin tức gì, hiếm khi lại đến nấu cơm.
Cậu, Thẩm Ngọc và Thẩm Đống Lương cũng ngồi ở phòng khách.
Tôi có cảm giác như đang bước vào nhà người khác.
Cũng đúng, nơi này sẽ sớm trở thành nhà của người khác rồi.
"Chi Tử về rồi à?"
Mẹ mỉm tôi từ trong bếp.
Đấy, bà ấy không phải là người không biết .
Chỉ cần tôi nghe lời bà ấy, là có thể nhận nụ của bà ấy.
Nhưng tôi đã sống hơn hai mươi năm, số lần tôi thấy bà ấy đếm trên đầu ngón tay.
Trong đầu tôi hầu hết là hình ảnh bà ấy mắng nhiếc tôi và bố.
"Ừm."
Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
Bà chuẩn bị xong cơm nước, sau khi tất cả chúng tôi ngồi vào bàn, bà vui vẻ một câu.
"Hiếm khi cả nhà mình ăn cơm đông đủ như ."
Nói xong câu này, có lẽ bà chợt nhớ đến bố, giọng hơi dừng lại.
Lén lút quan sát sắc mặt tôi.
Tôi như không nghe thấy, tự mình ăn cơm.
Lúc này, cậu lên tiếng: "Chi Tử à, chuyện hộ khẩu cậu đã lo liệu xong rồi, người ta , ngày mai có thể mang sổ hộ khẩu đi thủ tục."
Tôi cúi đầu gặm một miếng sườn, không cậu, gật đầu: "Được, mai cậu mang theo giấy tờ, đến phòng hộ tịch đợi con, ừm, mười giờ sáng nhé, con có chút việc, có thể sẽ đến muộn."
Mẹ và cậu lần đầu tiên thấy tôi ngoan ngoãn như , vui vẻ gắp thêm hai miếng thịt vào bát tôi.
Thấy Thẩm Ngọc chưa đũa, cậu cũng gắp cho nó một miếng.
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Ngọc liền đứng dậy chạy vội vào nhà vệ sinh nôn ọe.
Mẹ lo lắng chạy theo vào.
"Sao thế này? Tự nhiên lại nôn rồi."
Cậu cũng lo lắng đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Có phải ăn uống linh tinh bên ngoài, đau dạ dày rồi không?"
Nhìn dáng vẻ lo lắng của họ.
Tôi lấy khăn giấy lau tay, đi vào nhà vệ sinh, lấy que thử thai sáng nay tìm thấy trong thùng rác ra.
"Đây, con rượu của cậu có thai rồi."
Bạn thấy sao?