Không Muốn Thân Nhưng [...] – Chương 4

14

Vừa xuống máy bay, về đến nhà.

Vừa mở cửa, tôi đứng khựng lại.

Phòng khách sáng trưng.

Kỷ Văn Trạch mặc áo thun trắng, ngồi dạng chân trên sofa xem TV một cách lười biếng.

Nghiêng mặt đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Còn con mèo nhỏ thì nằm gọn trên bụng , dùng móng vuốt liên tục giẫm lên cơ bụng sáu múi.

Tôi bật không nhịn : “Em về rồi đây.”

Chỉ một câu , cả mèo lẫn người trên ghế sofa đều giật mình.

Con mèo nhảy phắt xuống khỏi người , đạp một phát trúng ngay… chỗ hiểm.

Tôi cuống cuồng chạy lại: “Anh không sao chứ? Em định mai dẫn nó đi triệt sản mà.”

Dù mèo không nặng lắm, Kỷ Văn Trạch vẫn hơi nhíu mày: “Em suýt nữa triệt sản luôn rồi đấy.”

“…”

Đoàn Tử cọ cọ vào chân tôi, tôi ngồi xuống chơi với nó: “Triệt sản tốt mà, khỏi đi họa cho mấy bé nhà người ta.”

Kỷ Văn Trạch phủi mấy cọng lông trên người, nhẹ: “Em đang ghen à?”

Tôi liếc : “Con mèo em phát , cũng phát theo luôn hả?”

Không biết câu nào của tôi trúng ngay chỗ khiến buồn .

Kỷ Văn Trạch nhếch môi, chậm rãi : “Ừ đấy, chủ nhân giúp một tay nhé?”

“…”

15

Tôi thật sự muốn đập chết tên lắm mồm này.

Vừa định đứng dậy, thì một cơn choáng váng ập tới, chân đứng không vững.

Đột nhiên một đôi tay lớn đỡ lấy eo tôi.

Cảm giác chạm vào, rồi nhanh chóng buông ra.

Kỷ Văn Trạch thu lại vẻ cà lơ phất phơ và tính khí cộc cằn như lúc gọi điện, nghiêm túc hỏi: “Sao ? Em chưa ăn gì hả?”

Anh cao, mới tắm xong, mùi thơm dịu nhẹ vây quanh.

Rõ ràng chỉ là hành theo phản xạ, sợ tôi ngã.

Tôi quay mặt đi tránh ánh , lí nhí: “Không… còn ?”

Giờ cũng tám giờ rồi, đáp: “Chưa.”

“Vậy… đi nấu ăn à?”

Kỷ Văn Trạch quay người đi vào bếp: “Ừ, đi hạ độc.”

Sự dịu dàng của ta không kéo dài quá ba giây.

Nhưng tôi cũng “tốt bụng” vào bếp giúp một tay.

Điện thoại trong túi như cái bom hẹn giờ, cứ rung không ngừng.

Tôi bấm từ chối lời mời kết , rồi bật chế độ im lặng.

“Không định trả lời tin nhắn à?”

Tôi bực mình: “Người cũ, chia tay một năm rồi mà tự nhiên đòi kết lại, xem có ý đồ gì?”

Kỷ Văn Trạch khựng lại, liếc tôi: “Muốn quay lại. Em định đồng ý à?”

Tôi giả vờ ngơ ngác: “Ý là… ta vẫn còn cảm với em hả?”

“…”

Kỷ Văn Trạch không đáp, mặt đen lại như sắp dạy dỗ tôi một trận, miệng thì hờ hững: “Nên… em đồng ý rồi?”

Tôi cũng chẳng trả lời: “Biết hay không thì có ảnh hưởng gì đến không?”

Tiếng xèo xèo của miếng bò bít tết trong chảo như rõ hơn khoảng im lặng giữa chúng tôi.

Anh tắt bếp, vài giây sau bật hỏi: “Nếu là có ảnh hưởng thì sao?”

Tôi đi chỗ khác: “Sao cứ thích hỏi bằng giả thiết ?”

Nói xong tôi định rời đi.

Nhưng Kỷ Văn Trạch không cho, nắm cổ tay tôi, nhẹ nhàng kéo lại.

Anh cúi người, cong môi: “Sao không chịu trả lời mà cứ hỏi ngược lại?”

Bàn tay chống lên mặt bàn đá phía sau lưng tôi, cố vây tôi trong khoảng không giữa hai cánh tay.

Hơi thở phả vào da tôi, nóng rực.

Anh cúi đầu nhỏ: “Em đang thả thính à?”

Tên khốn này đúng là cố ý!

Khoảng cách quá gần, tôi mới phát hiện da trắng lạnh, mịn màng đến mức tai tôi đỏ bừng.

Tôi lúng túng : “Em còn chưa đồng ý kết mà, nghĩ ai cũng giống thích treo người ta lửng lơ chắc?”

Kỷ Văn Trạch rũ mắt: “Anh đã thả thính em lúc nào?”

Tôi buột miệng: “Ngay từ đầu! Rõ ràng không thích em mà vẫn chuyện, khiến em hiểu lầm là có hy vọng! Rồi lại giả vờ im lặng như chẳng liên quan gì! Cuối cùng còn chuyện với em ở công ty, em mất mặt!”

“Anh nghĩ lại đi, vừa mở miệng là rủ đi ăn, coi em là loại con gì hả? Anh nghĩ em dễ lừa sao?”

Nhớ lại mấy ngày hôm đó, tôi gắng hết sức tìm chủ đề để chuyện, chờ từng tin nhắn trả lời, nghĩ mà thấy tức.

“Anh có biết không, đối với phụ nữ, lòng tự trọng, ngoại hình và tuổi tác đều không thể bị phạm — cũng giống như đàn ông bị sỉ nhục vì không theo đuổi nổi ai !”

“…”

Không gian chợt im ắng.

Kỷ Văn Trạch mất hai giây để phản ứng, sau đó bật : “Em vừa cái gì cơ?”

Tôi ngại muốn chết, không biết nên vào đâu: “Không có gì cả.”

Anh vẫn , không buông tha: “Em ở nhà thì hung hăng lắm nhỉ. Rồi tên khốn kia chỉ cần ngọt vài câu là em cảm rơi nước mắt, bị đá xong lại quay qua mắng .”

Thì tôi say rượu mới lỡ mắng vài câu thôi mà…

Giờ còn nhớ để trả đũa nữa chứ.

Tôi lườm : “Lo cho mình đi, cái miệng độc địa thế này, về già không ai thèm , nằm viện cắm đủ loại ống, may ra người đẹp lòng tốt như em mới chịu chăm để thừa kế tài sản.”

Kỷ Văn Trạch như lần đầu gặp đối thủ khẩu chiến, nhăn nhó: “Em…”

Chưa kịp hết câu, tôi bỗng khựng lại.

Bếp là không gian mở.

Kỷ Tâm đã về sớm, đang kéo vali đứng ngay phía xa, sau đó hai đứa tôi, buông một câu:

“Hình như mắt tôi mù mất rồi.”

Vừa vừa giơ tay như mò đường, quay người đi vào phòng.

“…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...