Không Muốn Làm Vương [...] – Chương 5

“Vậy là do gì?” Giang Chấn Diệp theo bản năng hỏi.

“Ngài thật sự nghĩ ta là người tốt, hỏi gì cũng trả lời sao?” Ta xoa trán, thở dài.

“Nghiêm Trân, lúc đầu bản vương chỉ nghĩ nàng là một kẻ điên, không ngờ nàng cũng khá độc ác.” Hắn lạnh.

Cảm ơn lời khen.

Lửa đã dập tắt, khói trắng lơ lửng, chỉ còn lại vài đốm lửa nhỏ trên đống tro tàn, người cứu hỏa đi lại đều bị khói hun cho đen kịt. Một lúc sau, Trang Triết Hành từ đống đổ nát của lãnh cung bước ra, đi về phía ta.

Hắn khẽ cúi đầu chào Giang Chấn Diệp, rồi với ta: “Theo lời nàng, sau khi di dời xác, đổ dấm và rượu mạnh lên chỗ xác, vết m.á.u liền hiện ra.”

“Ở đâu?” Ta hỏi.

“Tương ứng với vị trí đầu của xác.” Trang Triết Hành trả lời, “So sánh lại, cơ bản có thể xác định là bị g.i.ế.c trước rồi mới đốt lãnh cung để tiêu hủy chứng cứ.”

Ta liếc Giang Chấn Diệp, trong mắt hắn dường như có một thứ gì đó khó tả, nặng nề và mệt mỏi, xen lẫn chút bi thương.

“Cảm ơn.” Vì trước mặt còn có người khác nên ta không thể tiếp cận Trang Triết Hành, chỉ có thể lời cảm ơn.

Hắn gật đầu.

“Vương gia, ngài đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta biết lúc này nên lời chia buồn với ngài, bây giờ không phải lúc để gục ngã, ngài không biết giây tiếp theo còn có âm mưu gì chờ ngài đâu.” Ta vỗ vai Giang Chấn Diệp, nhẹ giọng .

Giang Chấn Diệp dần nổi gân xanh trên tay, mắt khẽ nhắm lại như đã quyết định điều gì, “Tạm thời là đi.”

11

“Vương gia, Quý phi nương nương mời ngài đến Dục Tú cung một chuyến.” Tạ Trầm thấy Giang Chấn Diệp nhấc chân rời đi, vội chạy vài bước gọi hắn lại, rồi Tạ Trầm liếc ta một cái đầy ẩn ý, “Nói là chỉ mời một mình Vương gia.”

Giang Chấn Diệp ta một cái, ta ra hiệu cho hắn mau đi, ý định của Quý phi rất rõ ràng, việc này liên quan đến thân thế, không thể để quá nhiều người biết, dù là Vương phi.

Trang Triết Hành đề nghị đưa ta về Vương phủ, hắn không suy nghĩ nhiều liền gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Đứng trước mặt Trang Triết Hành, chỉ cách hắn một cánh tay, ta lại do dự không dám bước thêm một bước.

Sau khi ngọn lửa ở lãnh cung dập tắt, nơi đây lại trở về vẻ lạnh lẽo, tĩnh mịch như thường ngày. Dường như đám cháy chỉ mang lại sự náo nhiệt trong chốc lát, nhanh chóng trở lại với sự tĩnh lặng và u buồn.

Xung quanh không có ai, thần kinh căng thẳng của ta cuối cùng cũng thả lỏng, cả người như bị rút hết sức lực, trở nên có chút uể oải.

"Trang Triết Hành, ta mệt quá." Ta ngẩng đầu, nhỏ giọng than thở.

Hắn chỉ vào vai mình, ánh mắt giống như ánh trăng đêm tân hôn, sáng và dịu dàng, "Dựa vào ta một chút."

"Không thích hợp đâu." Ta kìm nén sự thôi thúc muốn tiến tới, không biết từ khi nào ta đã trở nên do dự và e dè cả khi đối mặt với hắn.

Nụ của Trang Triết Hành dần tắt, hắn liền vươn tay ôm lấy cổ ta, kéo ta vào lòng, "Sao lại trở nên chần chừ như , chẳng thoải mái chút nào."

"Có người sẽ thấy." Ta đẩy tay hắn ra, không thành công.

"Không thấy đâu, không ai biết." Hắn cúi người, ngón tay xoa nhẹ lên lưng ta, trước mặt tùy tùng mà dối không chớp mắt.

Để ít người biết bí mật của Giang Chấn Diệp,

Ta thuận thế tựa đầu vào cổ hắn, không kiêng dè mà tận hưởng nhiệt độ cơ thể hắn, cùng với cảm giác an toàn độc nhất mà chỉ hắn mới có thể mang lại.

"Ngài muốn gì?" Ta hỏi nhỏ khi đang ngồi trên xe ngựa.

Trang Triết Hành buông rèm xe, chậm rãi : "Ta chỉ là một kẻ thô lỗ, chỉ biết rằng thứ ta thích thì ta sẽ cướp lấy."

Điều này... có phải quá bốc đồng không?

"Đừng," ta lập tức cố gắng vùng ra khỏi lòng hắn, lại bị hắn đè lại, "Ta có chừng mực, đừng bậy."

Tiếng trầm thấp của Trang Triết Hành truyền đến từ trên đầu, "Biết rồi, ngủ đi, nàng mệt rồi."

"Ta không mệt." Ta cố gắng trả lời.

"Quầng thâm dưới mắt đã phải che bao nhiêu lớp phấn?" Hắn hỏi một cách hờ hững.

"Ba lớp." Ta trả lời không cần suy nghĩ.

Ta trả lời có phải quá nhanh rồi không?

Quả nhiên, nên ngủ sớm dậy sớm để cơ thể khỏe mạnh, nếu không đầu óc dễ bị lẩn thẩn.

"Thoa nhiều phấn đỏ như , sợ người ta ra tinh thần không tốt sao?" Hắn còn đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt ta, suýt hỏng lớp trang điểm của ta.

Ban đầu ta chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ai ngờ vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ và men rượu ập đến, bất đắc dĩ, ta liền ngủ thiếp đi, tựa vào lưng ghế. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...