"Hãm ta?" Ta không để ý móng tay nàng gần như cắm vào da thịt ta, giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng không nhúc nhích.
Cuối cùng nàng cũng bắt đầu sợ hãi, ta rõ ràng từng giọt nước mắt của nàng lăn xuống từ khóe mắt, vì giãy giụa mà sức lực trên tay gần như mất hết.
Ánh mắt của ta lướt thấy Vương gia đang nhanh chóng tiến lại gần, ta khẽ buông tay, từ từ lau đi những giọt m/áu rỉ ra từ vết cào của móng tay nàng, "Lần sau nghĩ kỹ nhé, ta không giống hắn, không thương hoa tiếc ngọc đâu."
Ngay giây tiếp theo, Vương gia bước vào cửa, ta đứng lên với hắn, rồi phủi tay áo chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại," người đàn ông phía sau gọi ta, giận dữ quát: "Nghiêm Trân, nàng điên rồi sao?"
Ta quay đầu hắn, thật thích cái vẻ mặt khó chịu của hắn lại không thể gì ta.
"Phải rồi, nếu không có việc gì ngài sẽ không đến đây, tìm ta gì?"
Hắn không ngờ ta thậm chí không buồn giải thích nửa lời, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi : "Hôm nay lão tướng quân khải hoàn về triều, buổi tiệc đón gió tối nay nàng phải tham dự."
Câu đó khiến tim ta chậm đi một nhịp, ngón tay run lên.
"Vừa hay, qua giai đoạn nhạy cảm này, chúng ta hòa ly đi." Ta bình thản trả lời hắn.
"Nàng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của bản vương, sao có thể ly là ly?" Hắn ngăn ta lại.
Ta lắc đầu, vào mắt hắn: "Giang Chấn Diệp, ngài không giữ ta đâu."
5
Đêm lạnh như nước, cánh cửa cung nặng nề mở ra, ta theo bước chân của thái giám bước vào con đường đá xanh dài, xung quanh là những bức tường cung điện tráng lệ, thực ra cung trang của vương phi cũng không đơn giản chút nào, những món trang sức phức tạp đầu ta cảm thấy nặng nề.
Giang Chấn Diệp đi trước, trò chuyện với các quan viên quen thuộc, lúc này đi cùng Thái tử, trong lời đầy sự đối đầu.
Thoáng chốc, ta quay đầu lại, thấy một bóng hình đã lâu không gặp, rất quen thuộc, cũng rất lạ lẫm.
Hôm nay hắn mặc quan phục, không phải bộ giáp nặng nề, trong tay cũng không có thanh kiếm sắc bén, trang phục nhẹ nhàng như không che giấu khí thế trầm ổn.
Lão tướng quân có hai người con trai, con trưởng theo văn, hiện đang giữ chức vụ trong bộ binh; con thứ là Trang Triết Hành, học võ từ nhỏ, theo cha chinh chiến bên ngoài, từ trẻ đã có thể đánh bại kẻ địch, ngàn dặm cờ bay phấp phới không ngã, điềm tĩnh và giỏi bày mưu, chỉ còn một bước nữa là phong hầu tước.
Mọi người đều biết, gia nghiệp của lão tướng quân sau này vẫn dự định giao cho con thứ là Trang Triết Hành.
Ta hắn, hắn cũng vừa lúc quay lại, khi bốn mắt chạm nhau, thật khó để dời mắt đi.
Khi thấy ta, Trang Triết Hành khẽ mỉm , khóe môi nhếch lên, nét hiện rõ nơi chân mày.
Trên con đường dẫn vào đại điện mà mọi người phải đi qua, người ta không theo bước lão tướng quân vào đại điện, mà tự mình đi đến trước mặt ta.
"Tay sao ?"
Hắn quen thuộc nắm lấy tay ta ngay lập tức, ta có thể cảm nhận lớp chai sần trong tay hắn, dày hơn trước.
Ta theo bản năng vào tay mình bị hắn nắm lấy, ánh mắt không đặt ở hai vết thương do Như Hoa ra sáng nay, mà là hành quá mức thân mật này của hắn.
6
Nhưng lý trí vẫn tồn tại, ta vội vàng rút tay khỏi tay hắn, lùi lại một bước, "Chắc ngài không biết, ta đã thành thân."
Trang Triết Hành ngẩng đầu, ngơ ngác ta, toàn thân cứng đờ.
Ta thấy đây không phải nơi để chuyện, liền ra hiệu cho hắn theo ta đến góc ngoài điện, cảm trong mắt hắn có chút phức tạp, ta thậm chí không dám thẳng vào hắn.
"Không phải khi đó chờ ta trở về, cùng đi xem hoa cải mùa thu sao?" Trang Triết Hành hỏi ta, giọng không phải là trách móc, chỉ có chút chua xót.
"Ta đã đợi, không đợi , tính sao đây?"
"Xin lỗi." Trang Triết Hành xoa đầu ta, không hề tránh né.
"Không cần xin lỗi, thế sự khó lường. Hơn nữa lời xin lỗi của ngài không thể ngài an lòng, cũng không thể khiến ta thoải mái." Ta lùi lại một bước, cố gắng giữ bình tĩnh và lạnh lùng.
Nụ trên khuôn mặt của Trang Triết Hành có chút thay đổi, trở nên phức tạp hơn.
"Ta biết rồi." Hắn nhẹ, rồi quay người bước ra khỏi góc khuất.
"Ngài lại biết cái gì?" Ta liếc hắn, trêu chọc: "Biết giữ khoảng cách với ta à?"
Gần đến đại điện, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, tiếng nhạc cụ hòa lẫn với tiếng từ bên trong vọng ra, không ngừng len lỏi vào tai mọi người, các quan viên phần lớn đã vào chỗ ngồi, còn hắn vẫn ở đây, cũng không sợ bị bàn tán.
Dưới ánh trăng mờ ảo, ta không rõ biểu cảm của hắn, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng nhạo nhẹ nhàng của hắn, sao có thể.
Ta không hiểu, bước nhanh vài bước theo kịp hắn, cho đến khi đi đến hành lang treo đầy đèn lồng, thỉnh thoảng có tỳ nữ bưng rượu đi qua.
Gần đến đại điện, hắn đột nhiên dừng chân, ta không kịp , cứ thế đ.â.m vào lưng hắn. Hắn xoay người lại, nụ ẩn chứa ý tính toán, nắm lấy tay ta, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua vết thương trên mu bàn tay ta, khẽ dừng lại, "A Trân, chờ ta thêm chút nữa nhé."
Ta cảm thấy hắn có chút điên, sao lại chẳng kiêng dè gì chứ.
Ngay ngoài đại điện, trước mặt bao nhiêu người, ý rõ ràng.
Bạn thấy sao?